Cái nồi đất vốn vừa to vừa nặng, bên trong chứa canh gà nên càng nặng hơn. Trương Khâm cảm thấy cánh tay nhũn ra, vội vàng đặt nồi đất xuống nền nhà rồi nghỉ ngơi một lát.
Cậu bé lau lớp mồ hôi mỏng trên trán: “Cháu bưng từ nhà Mục Thanh, lúc đầu không thấy nặng, nhưng càng đi lại càng thấy nặng.”
“Trên đường đi cháu đã nghỉ mấy lần?”
“Ba lần ạ.”
Thím Trương muốn mở nắp ra nhưng bị Trương Khâm cản lại: “Đừng mở, lát nữa vào nhà rồi hẵng mở.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây