“Vậy làm sao bây giờ, xe đạp trong nhà chúng ta lại không mang đến.”
Mục Thanh nằm trên ghế, thoải mái duỗi thắt lưng: “Không đi nữa mẹ ơi, trong nhà có dược liệu bổ thân thể, tùy tiện hầm cho cha ăn là được.”
“Canh gà đã uống chán rồi, không thích cha con đổi khẩu vị sao? Con là cái áo bông nhỏ của mẹ, là tri kỷ kiếp trước của cha, bây giờ mẹ thấy quá là thiệt thòi cho cha của con rồi, cha con còn đem con đặt ở trên đầu quả tim.”
Lâm Ngọc xách một cái giỏ: “Không đi chợ, chúng ta đi dược liệu, công ty dược liệu bên kia có người bán dược liệu tươi, hai mẹ con mình đi xem cũng được.”
Lúc hai mẹ con đến công ty dược liệu thời gian không sớm cũng không muộn, cả trai lẫn gái mặc các loại trang phục dân tộc cầm dược liệu xếp hàng ở đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây