“Mấy người làm gì đó? Mau thả Lâm Ngọc ra ngay. Dám đến thôn họ Mục ức hiếp người, coi chừng không thể ra khỏi thôn!”
“Tức cười, bây giờ Lâm Ngọc đã là phạm nhân, lát nữa còn muốn kéo cô ta đi diễu phố nữa đấy, tôi xem ai dám cản trở chúng tôi!”
“Đúng, chúng tôi không sợ đâu!”
Tóc tai Lâm Ngọc có hơi tán loạn, chật vật nhìn về phía Tưởng Hàm, Tưởng Hàm vội vàng chạy xuống, nhỏ giọng nói với Hình Định Nam: “Em đi mở cửa, xuống núi gọi người, anh phụ trách trong nhà nhé.”
Cổng vừa mở ra, một đám người xông vào nhà, giống như một đàn châu chấu vừa quét qua. (/)
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây