“Khi còn nhỏ không biết tốt xấu, chờ đến khi ông ở tuổi này rồi, trong số những người đương thời, vẫn chưa hề thấy bức tranh thủy mặc nào tuyệt hơn của thầy, Tiếc là sau đó ông ấy lấy tiền kiếm được từ nhà ông đi về phương Bắc, không biết có sống sót hay không?”
Mục Thanh mắng thầm trong lòng, vừa nghe đã biết không phải một hòa thượng đứng đắn.
Dung Văn Bác ngồi xổm mài mực, Mục Thanh ngồi trên ghế nhỏ của cô bé vuốt ve trang giấy, giấy tốt nhất là giấy Tuyên, đời này cô bé còn chưa thấy loại giấy nào tốt như vậy.
Vở mà mẹ mua cho cô bé được làm thủ công rất thô ráp, trên trang giấy đôi khi còn nhìn thấy cọng rơm rạ vàng nhạt không được lọc kỹ.
Mài mực xong, Dung Văn Bác thúc giục cô bé: “Nhìn gì mà nhìn, vẽ nhanh đi, lần đầu tiên vẽ cháu nghĩ mình vẽ đẹp lắm đấy à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây