Mục Thanh gật đầu, vừa rồi cô bé đã xem qua, bên trong đều là vàng, bạc, đồ ngọc, đồ cổ và trang sức.
“Thật ra trong nhà cũ còn rất nhiều nội thất cổ, nhưng ông Dung con không tiện chuyển tới đây.”
“Không sao, chờ đến khi nào có cơ hội chúng ta đi Thượng Hải một chuyến, giấu hết đồ đạc đi.”
Lâm Ngọc sờ đầu nhỏ của cô bé: “Chờ sau này có cơ hội rồi nói sau. Nào, để mẹ chải đầu cho con.”
Mục Thanh rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm, Dung Văn Bác mới chậm chạp rời giường, lúc ăn cơm ông ấy nói: “Tôi sẽ ở phòng phía Đông, phòng phía Tây sắp xếp thành phòng sách cho con bé dùng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây