Ở đây có người cần trông chừng nên hắn ta ở lại với thúc Lâm Trung. Vô Trần đại sư đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra, sờ râu cười vui vẻ.
Đệ tử lớn nhất của ông là Tịnh Không Nghi bối rối hỏi: “Sư phụ, tại sao nửa đêm ngài lại cười vô cớ vậy?”
Vô Thần đại sư trừng mắt: “Sao vậy, ta phải nói cho ngươi biết tại sao ta cười à.”
Ông ta không kiên nhẫn vẫy tay về phía đệ tử: “Được rồi, đừng ở đây với ta nữa, mau về ngủ đi.”
Không Nghi ngồi đó không nhúc nhích: “Sư phụ, người vẫn chưa nói cho ta biết sư đệ của ta ở đâu? Năm đó người tùy tiện tìm cho hắn ta một người vợ, không đợi đến lúc hắn ta tỉnh thì người đã chạy đi mất rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây