Mặc dù họ không nói trực tiếp bất cứ điều gì, nhưng lại làm gì không có người nào mà không âm thầm phàn nàn, oán than ở sau lưng đâu cơ chứ? Nếu chuyện này tiếp tục, ta e rằng chàng sẽ không còn là tri phủ được lâu nữa.”
Những đạo lý này, làm sao tri phủ Tần có thể không hiểu? Nhưng làm sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn những người ở ngoài kia cứ từng người từng người một chết đói trước mắt mình?
Hắn ta vẫn im lặng không trả lời, nhìn cây hoa hòe bên ngoài cửa sổ.
Tần phu nhân bất lực lắc đầu, nàng ta đặt một tay nải xuống trước mặt hắn ta, “Ta không thường xuyên dùng những đồ trang sức này, chàng để Tần quản gia lấy chúng cầm đi, chắc có thể sẽ đổi lấy được vài bao tải lương thực.”
“Phu nhân, làm sao ta có thể lấy đồ trang sức của nàng đi cầm được? Nàng lấy về nhanh đi, về vấn đề lương thực ta sẽ tìm cách khác để giải quyết…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây