Tống Cảnh Văn nắm lấy tay hai người, vui mừng nói: “Than ôi, hoạn nạn thấy được chân tình, lâu ngày mới rõ được lòng người. Dịch Thần thật là may mắn, tuổi còn nhỏ đã có thể gặp được tri kỷ như các vị, đây là chuyện may lớn trong cuộc đời thằng bé.”
Diệp Minh Hiên khách khí nói: “Của đôi bên, đôi bên, có thể kết nghĩa với Dịch Thần huynh, cũng là vinh hạnh của chúng ta.”
Tống Cảnh Văn đang chuẩn bị mời bọn họ vào phủ, Tống lão thái gia và Tống lão thái thái đã bước nhanh ra ngoài.
Tống lão thái thái ôm chầm lấy Tống Dịch Thần, không để ý tới hình tượng mà gào khóc: “Thần nhi, tôn nhi ngoan của ta, cuối cùng con cũng đã bình an trở về, con có biết không? Tổ mẫu sắp lo gần chết rồi.”
Tống Dịch Thần ôm bà ấy vào lòng, vỗ vỗ lưng bà ấy, an ủi nói: “Tổ mẫu, ta không sao, người đừng buồn nữa, về sau ngày nào tôn nhi cũng sẽ ở nhà với người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây