Trần nương tử nếu đã muốn đền bù cho nàng ta thì nàng ta cũng chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.
Vả lại, vải trên người nàng ta bây giờ cũng là loại vải hiếm khó mà có được đấy!
Nàng ta ra vẻ miễn cưỡng nói: “Giờ thì chỉ còn cách đó mà thôi, ta không thể nào mà mang bộ váy dính đầy vết ố này về phủ được.”
Trần nương tử cảm kích nói: “Đa tạ tam tiểu thư bao dung đại lượng. Vậy mời người dời gót sang phòng bên cạnh sửa soạn một lát, ta lập tức cho người đi lấy y phục.”
Tống Tĩnh Tú liếc nhìn sang Tống Tĩnh Đình: “Nhị tỷ tỷ, tỷ đi cùng với muội chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây