Chờ Diệp Minh Triết nói xong, Diệp Vũ Đông cũng ăn xong bát bánh chẻo kia rồi.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, an ủi nói: “Nhị ca, đừng nghĩ tới chuyện trước kia nữa, bây gia chúng ta không thiếu ăn, cũng không thiếu mặc. Lại đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà quỷ hút máu kia rồi, về sau có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, không nên vì những kẻ râu ria kia mà đau buồn.”
“Huynh biết mà, muội muội, huynh không có đau buồn, mà chỉ nhớ tới phụ thân mà thôi.”
Chàng thiếu niên lại thở dài, thì thào nói: “Không biết bây giờ phụ thân thế nào rồi, có đủ cơm ăn hay không? Có đi đánh giặc hay không?”
“Nhị ca, phụ thân lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an trở về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây