Diệp Vũ Đồng liếc nhìn vết chai trên tay bọn họ, cười nói: “Đương nhiên chúng ta tin tưởng rồi, Đại Thiên, Chu tiên sinh, mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải đi sớm thôi.”
“Được, được.” Đoàn người vui vẻ đáp lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc, hành lý.
Những người dân tị nạn gần đó liếc nhìn họ rồi quay đi không thèm quan tâm.
Còn tưởng rằng mấy người này đi theo đại nhân vật gì đấy, không nghĩ tới cũng chỉ là hai tiểu hài tử mà thôi.
Trấn trên này cũng coi như đã an toàn, trên núi cũng có thể tìm được thức ăn, nếu như đi tới chỗ khác, còn chưa chắc đã tốt bằng thế này đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây