Lý Văn Tú nghe mọi người nói xong, lập tức bật cười: “Mọi người nhắc tới mấy cái đấy làm gì, chúng ta đã có thể cùng nhau đi được tới nơi này, ngoài cái gọi duyên phận của chúng ta thì còn lại không phải là nhờ tình nghĩa giúp đỡ lẫn nhau à?”
“Mọi người là những người thế nào, chẳng lẽ chúng ta lại không biết sao? Nếu không, hai đứa con của ta cũng sẽ không chia lương thực và bạc cho mọi người.”
“Chính vì vậy, số bạc và lương thực này, các thúc thúc và thẩm cứ nhận lấy, bây giờ cũng không còn sớm, mọi người nghĩ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lên đường.”
Diệp Vũ Đồng nói xong thì lập tức đưa bạc đã chia sẵn ra, đưa cho nhà Vĩnh Xương, nhà Văn Tài, nhà Mãn Đường và cả nhà Mao Đản nữa, mỗi nhà mười lượng.
Nàng nhìn qua hai huynh muội Đại Viễn, rồi cầm chút bạc vụn ra: “Vừa nãy hai người các ngươi cũng giúp chúng ta đào hầm, số bạc này là cho những vất vả của các ngươi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây