“Được, vậy tôi ở đây trông, cô đi gọi.”
Ánh mắt Lưu Tri Tri sáng lên.
“Vẫn là anh đi đi, anh chạy nhanh hơn. Tôi ở đây trông được. Anh yên tâm, với tình trạng này thì bọn họ chẳng làm được gì đâu.”
Vương Đại Cương do dự một chút rồi cũng gật đầu, dặn dò cô cẩn thận, sau đó xoay người chạy thẳng về nhà trưởng làng.
Nhìn bóng lưng Vương Đại Cương dần khuất xa, trên gương mặt Lưu Tri Tri nở một nụ cười tà ác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây