Trình Hy Xuyên thấy Thẩm Ngôn Từ bước ra, liền tò mò hỏi: “Anh, anh tặng thuốc cho trưởng làng làm gì thế?”
Ánh mắt Thẩm Ngôn Từ lóe lên, vừa đi vừa đáp: “Tên Vương Đại Tráng đó không hiền lành như vẻ ngoài đâu. Tôi chỉ muốn nhắc trưởng làng trước, nếu anh ta dám làm gì mấy cô gái trong khu nhà chúng ta, tôi sẽ không nương tay!”
Trình Hy Xuyên nghe vậy lập tức hiểu ra: “Anh ta dám à!!”
Thẩm Ngôn Từ nhớ lại ánh mắt của Vương Đại Tráng lúc nãy, giọng trầm xuống: “Dám hay không, vài hôm nữa sẽ rõ. À, tôi sắp lên trấn một chuyến, lát nữa cậu về nhớ dặn dò các cô gái trong nhà, mấy ngày này ra ngoài phải cẩn thận, cố gắng đừng đi một mình.”
“Rõ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây