Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Đại Quốc mặt lạnh tanh, mở miệng: “Thúy Hoa, cứ làm theo lời tôi đi. Ngày mai bà xin nghỉ nửa buổi, mua hai chai rượu ngon biếu Chủ nhiệm Vương ở ủy ban. Tôi biết ông ấy thích uống. Nhờ ông ấy giúp đổi tên con trai mình thành con nhỏ đó!”

“Nhân tiện, mai bà cũng đi gặp bác sĩ Trương một chuyến, bảo ông ấy đến khám cho con nhỏ kia. Đừng để nó lại xảy ra chuyện gì, chúng ta còn trông cậy vào nó đi vùng kinh tế mới thay cho con trai đấy, việc này bà phải để tâm vào!”

Vương Thúy Hoa bực bội gật đầu, không vui nói: “Sao cứ phải mua rượu chứ, mua ít đồ ăn mang qua là được rồi. Nhà mình tiền tháng sau còn không đủ sống, trời lại nóng nữa, mấy hôm nữa tôi còn định mua cho con trai một bộ áo quần hè đấy.”

“Sớm biết vậy đã không đưa ba trăm đồng kia cho tên Vương đồ tể rồi! Để ông ta tự qua chỗ mẹ mà đòi!”

Nghe vợ nhắc đến chuyện ba trăm đồng, mặt Lưu Đại Quốc đầy hối hận. Đúng là sớm biết vậy đã không đưa.

Lưu Đại Quốc cau mày suy nghĩ một lúc, rồi hạ giọng hỏi Vương Thúy Hoa: “Nhà chúng ta túng thật rồi, hay là... Bán miếng ngọc bội đó đi?”

Nghe đến hai chữ “ngọc bội”, mắt Lưu Tri Tri ngoài nhà lóe lên sự tò mò mãnh liệt. Cô siết chặt tay, nín thở nghe tiếp.

“Không được!”

Vương Thúy Hoa vừa nghe chồng lại muốn nhắm đến miếng ngọc bội, lập tức phản đối, mặt căng lên, nghiêm túc nhìn Lưu Đại Quốc: “Ông quên chị họ tôi dặn gì rồi à?! Chị ấy đã căn dặn bao nhiêu lần là không được động đến miếng ngọc bội đó!”

Chị họ bà ta từng nói, miếng ngọc đó tuyệt đối không được để lộ. Nếu không, cha mẹ ruột của đứa trẻ sẽ tìm đến, sẽ coi bà ta là kẻ buôn người mà bắt bắn bỏ luôn. Vương Thúy Hoa rất tin lời chị họ, vì sự an toàn của mình, bà ta tuyệt đối không dám nghĩ đến miếng ngọc bội đó. Lưu Đại Quốc lại càng đừng mơ!

Lưu Đại Quốc nghe mấy lời đó đã quá chán, câu này Vương Thúy Hoa nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, ai mà biết thật giả thế nào. Nhìn qua là biết miếng ngọc bội đó không phải vật tầm thường. Nếu lén đem bán, có khi giờ ông ta đã không phải cắm mặt vào nhà máy làm việc mỗi ngày rồi.

Lưu Đại Quốc bực mình hỏi: “Bà cứ nói không được không được, nhưng bao nhiêu năm rồi, hả? Con bé đó cũng lớn tướng rồi, bà thấy có ai tới tìm chưa?!”

“Không bán thì thôi, ngày mai đừng có mà qua loa lấy ít đồ ăn biếu Chủ nhiệm Vương đấy. Nhất định phải là rượu ngon, tôi nói cho bà biết, con trai tôi không thể đi vùng kinh tế mới chịu khổ được!”

“Ngày mai bà phải làm xong chuyện cho tôi!”

Nói xong, Lưu Đại Quốc hầm hầm đạp cửa bỏ ra ngoài, để lại Vương Thúy Hoa tức tủi lau nước mắt trong phòng.

Lưu Tri Tri nhìn theo bóng dáng ông ta sải bước ra khỏi sân, nhướng mày, nhẹ chân nhẹ tay quay lại căn nhà gỗ, nằm lên giường, đầu óc rối bời nghĩ về hai chuyện vừa nghe lén được.

Một là, họ muốn bắt cô thay Lưu Quốc Bảo đi vùng kinh tế mới. Chuyện này tuy bất ngờ, nhưng cũng là một cơ hội để cô tạm thời thoát khỏi cái nhà đầy rẫy cầm thú này!

Cô có thể đi trước, nhân tiện dùng kiến thức hiện đại để buôn bán chút ít. Chờ đến khi sức khỏe hồi phục, có tiền rồi, sẽ quay lại xử lý bọn họ.

Chuyện thứ hai, Lưu Tri Tri thật sự không phải con ruột của họ! Xem ra cô đoán không sai. Cô vẫn nói mà, ai đời lại hành hạ con ruột như thế, trừ phi... vốn không phải!

Nghĩ đến chuyện mình không có quan hệ máu mủ gì với họ, cả người Lưu Tri Tri thấy như được khai thông, không còn gì trói buộc cô nữa.

Cô lại nhớ đến miếng ngọc bội mà họ nhắc đến, trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, cô nhất định phải lấy được nó.

Chỉ là không biết hình dạng nó ra sao, cũng không rõ Vương Thúy Hoa giấu ở đâu. Lưu Tri Tri nằm trên giường, cơ thể vẫn còn yếu, nghĩ mãi về miếng ngọc bội đó.

Bất chợt nghe thấy tiếng cửa nhà trên mở ra, tiếng bước chân lộp cộp tiến về phía nhà gỗ. Lưu Tri Tri vội nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng đoán chắc là Vương Thúy Hoa tới. Không biết bà ta định làm gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)