“Tiểu Phương, cô lấy chăn đệm ra trải lên giường đi, trải xong thì nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt.”
Tôn Tiểu Phương chớp mắt nhìn cô, rồi lại nhìn sang khoảng trống trên giường, có hơi ngại ngùng.
“Vậy… còn cô thì sao? Còn hành lý của cô nữa, nhỡ mai bưu điện bên này chưa nhận được thì...”
Tôn Tiểu Phương không nói tiếp, trong lòng vẫn thấy cô gái này làm việc gì cũng kỳ lạ. Ai mà đi xuống nông thôn lao động lại không vác theo hành lý đầy đủ chứ?
Chỉ có cô là đặc biệt, hành lý gửi thẳng từ nhà đến đây. Đúng là tiện thật, nhưng tối nay không có chăn đệm thì tính sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây