Trước kia Điền Tiểu Nga thường trút giận lên con bé này, bà ta cũng mặc kệ. Giờ thì sao? Gặp chuyện rồi lại đánh người ta gần chết! Thật đúng là chỉ giỏi phá việc!
Mắt Vương Thúy Hoa đảo lia lịa, nghĩ ra một kế, liếc nhìn Lưu Tri Tri vẫn còn bất tỉnh, mặc kệ cô, quay đầu bước ra ngoài. Định bụng nói dối với Vương Tiền Tài rằng Lưu Tri Tri đang bệnh, đợi khỏe rồi mới giao người.
Ai ngờ vừa ra tới cửa thì thấy cán bộ khu phố đến nhà, nói chuyện theo thủ tục: “Đồng chí Vương Thúy Hoa, nhà cô có hai đứa con đều chưa có việc làm, phải nghe theo lời kêu gọi của lãnh tụ vĩ đại, đi về nông thôn làm thanh niên trí thức, góp sức xây dựng quê hương.”
“Con trai cô, đồng chí Vương Quốc Bảo khỏe mạnh, rất hợp để đi xuống nông thôn, ngày mai tới văn phòng khu phố báo danh, cuối tháng chuẩn bị xuất phát!”
Cán bộ thông báo xong thì quay đi luôn, để lại Vương Thúy Hoa ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Bên cạnh, Vương Tiền Tài nhăn mặt, cưới con gái nhà này làm vợ mà sao khó thế không biết! Ông ta hét lên đòi trả tiền lại, không cưới nữa!
Trong đầu Vương Thúy Hoa vẫn còn vang vọng lời cán bộ khu phố. Làm sao bà ta có thể để đứa con trai khó khăn lắm mới sinh ra và nuôi lớn được phải đi xuống nông thôn chứ?!
Đúng lúc đó, Lưu Đại Quốc và con trai Lưu Quốc Bảo vừa về đến. Lưu Đại Quốc thấy sắc mặt vợ không ổn, lại thấy Vương Tiền Tài còn dẫn theo mẹ già đến nhà mình.
Ông ta nhíu mày, gương mặt chữ điền nghiêm nghị, bước tới hỏi vợ có chuyện gì. Vương Thúy Hoa thấy chồng và con về, liền vội vàng kể lại hai chuyện vừa rồi.
Bên cạnh, Lưu Quốc Bảo với gương mặt tròn vo, nghe xong chuyện thì bùng nổ, làm thanh niên trí thức á? Đừng hòng! Cậu ta giận đến đỏ mặt tía tai, mỡ trên người cũng run rẩy, hét lớn: “Tại sao chứ! Con không đi làm thanh niên trí thức đâu! Mẹ, con không đi! Với lại sao con phải đi? Còn con nhỏ ăn chực nhà mình kia sao không đi hả?!”
Vương Thúy Hoa và Lưu Đại Quốc vừa nghe câu cuối của con trai, hai người liếc nhau, lập tức hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì.
Chiều muộn.
Trong căn nhà gỗ, Lưu Tri Tri không phải tự tỉnh dậy, mà bị đánh thức bởi tiếng cãi vã om sòm bên ngoài. Nam có, nữ có, giọng la hét chửi bới ầm ĩ khiến cô không thể ngủ tiếp.
Lưu Tri Tri dụi mắt, cảm nhận rõ ràng cơ thể này đã hồi phục không ít, đôi mắt từng trống rỗng mờ mịt giờ đây đã ánh lên sự sống động, đầy sinh khí.
Cô ngồi dậy, lắng nghe tiếng cãi nhau lộn xộn từ bên ngoài. Trong lòng hơi tò mò, chỉ chợp mắt một lúc mà đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ngoài sân, đối mặt với sự tra hỏi dai dẳng của Vương Đồ Tể, Vương Thúy Hoa và Lưu Đại Quốc đang bàn tính: trước mắt cứ trả lại ba trăm đồng tiền sính lễ cho ông ta, đợi khi Điền Tiểu Nga quay về rồi sẽ đòi lại sau.
Mọi chuyện bắt nguồn từ ba trăm đồng này. Điền Tiểu Nga đã đưa tiền cho con trai út. Bà ta chẳng buồn đi đòi lại, Lưu Chí Quốc thì thẳng thừng bảo đã tiêu hết rồi, đá bà ta ra khỏi nhà luôn.
Giờ thì con trai cả lại yêu cầu bà ta lấy lại ba trăm đồng đó. Bà ta biết tìm đâu ra bây giờ? Thế là ngồi lỳ giữa sân ăn vạ, không chịu đưa tiền.
Vương Thúy Lan sống với mẹ chồng ngần ấy năm, sao lại không biết tiền đã chạy đi đâu? Chắc chắn lại đưa hết cho cậu con trai cưng của bà ta rồi.
Không vòng vo nữa, Vương Thúy Lan lạnh giọng hỏi thẳng: “Mẹ! Có phải mẹ đưa hết ba trăm đồng sính lễ cho Chí Quốc rồi không?! Hôm nay mẹ phải đòi lại tiền! Nếu không...”
Bà ta liếc sang chồng là Lưu Đại Quốc, ra hiệu để ông ta nói nốt phần còn lại.
Lưu Đại Quốc dù hiếu thảo đến đâu cũng có tính toán riêng. Ba trăm đồng đó là tiền lương một năm rưỡi của ông ta với vợ! Mẹ ông ta thì ăn ở trong nhà ông ta, có chuyện gì tốt đẹp lại chỉ nghĩ đến con út. Đây là ba trăm đồng chứ đâu phải ba đồng năm đồng!