Bị gõ nhẹ hai cái, Điền Tiểu Nga sợ đến nỗi toàn thân co giật, giãy giụa càng lúc càng dữ dội. Một mảng lớn trên quần đã bị thấm ướt.
Mùi khai lập tức xộc thẳng vào mũi Lưu Tri Tri, cô cau mày bịt mũi, đợi mùi tan bớt mới bỏ tay xuống.
“Điền Tiểu Nga, bà không nói thì tôi sẽ không nương tay đâu đấy!”
Vừa rồi đánh một trận đã khiến cô mệt nhoài, giờ chẳng còn kiên nhẫn mà dây dưa nữa.
Thấy Điền Tiểu Nga vẫn run lẩy bẩy không chịu mở miệng, Lưu Tri Tri vung thanh chân bàn lên, chuẩn bị giáng xuống khuỷu tay bà ta.
“Đợi, đợi đã! Tao... Tao nói! Tao nói hết! Nhưng… mày phải hứa là sẽ thả tao!”
Lưu Tri Tri từ từ hạ thanh chân bàn trong tay xuống, nhìn gương mặt hoảng sợ của bà ta, cười nhạt: “Được! Bà nói hết, tôi thả bà…”
“Mày thề đi! Phải thề!”
Điền Tiểu Nga sốt ruột nói.
Ánh mắt Lưu Tri Tri lóe lên tia u tối, cô nhẫn nại trả lời: “Tôi thề. Chỉ cần những gì bà nói có ích, tôi sẽ lập tức đưa bà đến trạm y tế. Nói đi, bà nội! Cái chân của bà mà trễ nữa là toi đấy~”
Điền Tiểu Nga mím môi hồi lâu, cuối cùng vẫn tin cô thật sự sẽ đưa mình đi chữa trị.
“Mày… mày không phải con của Vương Thúy Lan. Cô ta bế mày từ bên ngoài về.”
Lưu Tri Tri khẽ vuốt ve thanh gỗ trong tay: “Nói tiếp đi.”
Điền Tiểu Nga nuốt nước miếng, giọng khàn đặc tiếp lời: “Vương Thúy Lan có một cô chị họ xa. Cô ta biết một gia đình không muốn nuôi con gái, định vứt bỏ đứa bé. Lại nhớ đến chuyện Vương Thúy Lan mãi không có con nên cô ta đã bế đứa bé đó về.”
Lưu Tri Tri cau mày hỏi: “Chuyện đó là Vương Thúy Lan kể cho bà?”
“…Đúng.”
“Cô chị họ đó của bà ta là người ở đâu?”
Điền Tiểu Nga nhớ lại: “Cũng ở tỉnh Hà, nghe nói sau này quen một người lính, rồi lấy chồng về Bắc Kinh…”
“Bắc Kinh…”
Lưu Tri Tri lẩm bẩm.
Chẳng lẽ thân phận thật của cô là người Bắc Kinh? Bị ruồng bỏ vì là con gái?
Không đúng!
Cô nhớ rõ đêm đó, Vương Thúy Lan từng nói với Lưu Đại Quốc rằng không được bán miếng ngọc bội, vật tượng trưng cho thân phận của cô.
Vương Thúy Lan lúc ấy rõ ràng rất sợ miếng ngọc rơi vào tay người khác, cộng thêm câu hỏi của Lưu Đại Quốc: “Có ai đến tìm chưa?”
Rất có thể, cô căn bản không phải bị bỏ rơi vì là con gái như lời Điền Tiểu Nga nói.
Lưu Tri Tri cụp mắt, trong đầu không ngừng phân tích. Với kinh nghiệm từng xem bao nhiêu phim drama hiện đại, cô có linh cảm...
Thân phận thật của cô chính là bị người ta bắt cóc. Mà người đó… rất có thể chính là bà chị họ xa kia của Vương Thúy Lan!
Về nguyên nhân thì...
Trong đầu Lưu Tri Tri lập tức hiện lên hàng chục khả năng, còn cụ thể chuyện này rốt cuộc là sao, cô phải lần lượt điều tra mới rõ được.
“Những gì tao biết đều đã nói hết rồi, mày mau đưa tao tới trạm y tế đi. Yên tâm! Từ nay về sau tao sẽ không đánh không mắng mày nữa, được không?”
Lưu Tri Tri nghe vậy, nhướng mày nhìn bà ta, chậm rãi nói: “Bà nội yêu quý của tôi, mấy lời bà vừa nói thực sự chẳng giúp được gì cho tôi cả. Thế nên...Chúng ta tiếp tục nhé!”
Dứt lời, cô giơ khuỷu tay lên giáng thẳng xuống cánh tay bà ta…
...
“Quốc Bảo, dậy mau, bà nội con đâu rồi?”
Buổi trưa, Vương Thúy Lan tan làm từ nhà máy về, thấy cửa gian nhà chính mở toang, chẳng thấy bóng dáng Điền Tiểu Nga đâu, bèn lay con trai dậy kiểm tra vết thương trên đầu và chân cậu ta, rồi hỏi: “Quốc Bảo, tỉnh chưa? Dậy đi, bà nội con đâu?”
Lưu Quốc Bảo nằm trên giường, mơ màng dụi dụi mắt , lẩm bẩm: “Mẹ về rồi à, con đói muốn chết luôn rồi, mẹ mau nấu cơm đi, con muốn ăn…”
Vương Thúy Lan xoa lên vết bầm trên trán cậu ta, nghi hoặc nói: “Sao đói dữ vậy, chẳng phải mẹ đã bảo bà nội nấu bữa sáng cho con rồi sao? Con cứ nằm đó đừng nhúc nhích, mẹ đi nấu cơm ngay, chờ chút.”
Lưu Quốc Bảo vì đói mà tỉnh táo hẳn, tập tễnh xuống giường, vừa ngồi trong phòng khách nhìn mẹ bận rộn nấu ăn, vừa kể chuyện sáng nay bà nội thay mình trả thù, rồi còn quay về nhà chú hai.