Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Điền Tiểu Nga gần như phát điên vì lo lắng. Bà ta đã lén nhận 300 đồng tiền sính lễ từ Vương Đồ Tể nhưng lại chưa giao cô dâu theo lời hứa.

Vương Đồ Tể là một kẻ hung hãn và khó chơi. Điền Tiểu Nga vốn định chờ vết thương của Lưu Tri Tri lành lại rồi mới giao người.

Nhưng vừa rồi ở ngoài phố Vương Đồ Tể đã túm lấy cánh tay bà ta đòi người ngay lập tức, ép bà ta phải đưa cô dâu đã thỏa thuận.

Nhưng mà…

Ánh mắt Điền Tiểu Nga chợt trở nên lạnh lùng, lập tức bỏ dở công việc đang làm rồi bước vào căn nhà gỗ kiểm tra tình trạng của Lưu Tri Tri.

Lúc sáng bà ta đã bị dọa khi nhìn thấy máu chảy quá nhiều, trong lòng chỉ hy vọng cô đừng chết.

Nếu có chết thì cũng phải chết ở nhà Vương Đồ Tể!

Bà ta mở cửa nhìn thấy Lưu Tri Tri vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trưa, nằm bất động trên tấm ván gỗ, khuôn mặt trắng bệch như người đã chết.

Bà ta sợ hãi tiến đến gần cẩn thận đưa tay kiểm tra hơi thở của cô. Làn hơi mỏng manh mờ nhạt phả vào đầu ngón tay khiến bà hoảng loạn.

Giống như đang thoi thóp, lúc có lúc không… Thế này thì làm sao đây?

Điền Tiểu Nga đóng cửa bước ra ngoài với khuôn mặt lo lắng. Bà ta chẳng còn tâm trí nào để nấu cơm.

Trong lòng thấp thỏm không yên, tự hỏi có nên gọi thầy thuốc đến xem tình hình không.

Nếu Lưu Tri Tri chết thật thì lấy gì để giao cho Vương Đồ Tể?

Hơn nữa 300 đồng tiền sính lễ đã đưa hết cho con trai nhỏ Lưu Chí Quốc. Nếu giờ người chết mà phải trả lại tiền sính lễ…

Nghĩ đến đây, Điền Tiểu Nga vội vàng chạy tới nhà con trai ở đầu phố. Bà ta muốn đòi lại 300 đồng đó để phòng trường hợp xấu xảy ra.

...

Vương Thúy Hoa vừa tan ca về tới cổng nhà đã bị người ta túm lấy cánh tay.

Quay đầu lại thì nhìn thấy đó là Vương Đồ Tể, bên cạnh ông ta là người mẹ già bảy mươi tuổi.

Vương Thúy Hoa ngạc nhiên hỏi:

“Vương Tiền Tài, anh đến nhà tôi làm gì?

Tìm Đại Quốc à? Anh vào sân đợi đi, anh ấy sắp về rồi.”

Giọng nói thô lỗ không chút kiên nhẫn của Vương Tiền Tài vang lên:

“Mẹ chồng cô đâu? Gọi bà ta ra đây! Hôm nay bà ta phải giao Lưu Tri Tri cho tôi, nếu không thì trả lại tiền sính lễ!”

“Không đưa người thì hôm nay tôi không đi đâu hết. Mẹ, mẹ ngồi chắn ngay cửa phòng họ, ai dám đẩy mẹ đi thì mẹ cứ nằm lăn ra đấy cho con!”

Bà mẹ bảy mươi tuổi của Vương Tiền Tài gật đầu, ngoan ngoãn nhấc chân đi từng bước nhỏ tới trước cửa phòng chính.

Lúc này Vương Thúy Lan mới hiểu ra “công trạng” của mẹ chồng mình, lần trước Vương Đồ Tể muốn cưới Tri Tri, bà ta chỉ nói là sẽ cân nhắc thôi. Vậy mà mụ già đó lại lén bà ta đi lo liệu xong xuôi hết rồi!

Vương Thúy Hoa nghiến răng, cười giả lả hỏi Vương Đồ Tể: “Anh đưa cho mẹ tôi bao nhiêu tiền thách cưới vậy? Coi chuyện mẹ tôi làm này, tôi còn chẳng biết gì hết. Hahaha...”

Vương Tiền Tài liếc bà ta một cái, bực bội đáp: “Ba trăm!”

“Cô mau bảo Điền Tiểu Nga ra đây đi, tôi không cưới con gái cô nữa, mau trả lại tiền thách cưới cho tôi!”

Vương Thúy Hoa sao có thể cam lòng, ba trăm đồng đấy, dù đang nằm trong tay mẹ chồng, nhưng bà ta có khối cách để lấy lại.

Trong mắt Vương Thúy Hoa lóe lên tia giảo hoạt, bà ta cười bảo Vương Tiền Tài chờ một chút, sẽ đưa Lưu Tri Tri ra ngay. Vừa nói, Vương Thúy Hoa vừa nở nụ cười gian xảo, đẩy cửa gỗ gọi lớn: “Lưu Tri Tri! Ra đây ngay! Lại trốn việc phải không?!”

Nói rồi bà ta đi thẳng vào trong định kéo người ra, nhưng vừa bước vào phòng, thấy rõ bộ dạng của Lưu Tri Tri thì tim bà ta khựng lại, chết... chết rồi sao?!

Vội vàng sờ cổ tay cô gái để bắt mạch, cảm nhận được mạch đập yếu ớt, Vương Thúy Hoa thở phào, không sao là được. Bà ta lại nhìn vết thương mới trên đầu và cánh tay Lưu Tri Tri, trong lòng thầm rủa bà mẹ chồng một trận tơi tả.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)