Máu lập tức trào ra từ miệng Điền Tiểu Nga.
“Khụ… khụ khụ… hộc… hộc…”
Điền Tiểu Nga vừa ho sặc sụa vừa cố giãy giụa thoát khỏi dây trói.
Lưu Tri Tri chỉ lặng lẽ nhìn bà ta vùng vẫy, sau đó đứng dậy đi vào nhà khiêng một cái ghế ra, đặt ngay trước mặt Điền Tiểu Nga rồi ngồi xuống, dùng gậy nhẹ nhàng gõ lên đầu gối bà ta, chậm rãi lên tiếng: “Điền Tiểu Nga, không phải bà rất thích đánh tôi à? Giờ đánh tiếp đi, dậy đánh tiếp đi? Sao giờ lại nằm đó như chó chết thế, hả?”
“Mày!!!”
Điền Tiểu Nga mặt mày vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi, ho khan mấy tiếng rồi gào lên về phía Lưu Tri Tri: “Đồ tiện nhân! Thứ con hoang không cha không mẹ! Mày mau thả tao ra! Con súc sinh! Mày to gan lắm rồi đúng không! Thả tao ra! Tao chém chết mày! Con súc sinh!!”
Lưu Tri Tri nghe mấy lời chửi rủa ấy, ánh mắt tràn ngập sát khí.
“Con hoang hả?”
Cô đứng dậy kéo ghế sang một bên, cầm thanh chân bàn nhắm ngay trên đầu gối Điền Tiểu Nga, rồi trong tiếng hét thảm không dứt của bà ta, đập nát cả hai đầu gối.
“Hớ… Hớ…”
Cơn đau dữ dội từ chân khiến Điền Tiểu Nga đau đến mức sống không bằng chết, giọng khản đặc cũng không phát ra nổi tiếng nào. Bà ta như một con cá bị vớt khỏi nước, há miệng thở dốc, phát ra những âm thanh thều thào.
Lưu Tri Tri ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn Điền Tiểu Nga. Thấy bà ta sắp ngất, cô lập tức đứng dậy vào bếp bưng một chậu nước ra.
Tạt thẳng vào mặt bà ta.
“Ào~”
Nước tuy không lạnh lắm nhưng cũng đủ khiến mụ phù thủy đang sắp ngất kia tỉnh lại.
Dưới lớp vải bịt mắt, đôi mắt đục ngầu đỏ ngầu của Điền Tiểu Nga không còn chút hung dữ nào như trước. Bà ta run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Con nhãi này đúng là ác quỷ đội lốt người!
Bà ta chưa bao giờ ngờ rằng bản thân lại bị chính kẻ từng là cái bao cát để mình trút giận trói lại như thế này.
Thậm chí còn rơi vào cảnh sống không bằng chết trong tay cô.
Giá như biết trước sẽ có ngày hôm nay, lúc Vương Thúy Lan bế cô về nhà, bà ta đã nên nhét cô vào bô tiểu mà dìm chết cho rồi!
Nhưng ở đời nào có chuyện “biết trước” chứ.
Lưu Tri Tri dĩ nhiên không bỏ qua vẻ hối hận thoáng hiện trên gương mặt bà ta. Cô lắc lắc đôi tay vẫn còn hơi tê rần, nhân lúc Điền Tiểu Nga còn tỉnh, cất tiếng hỏi: “Điền Tiểu Nga, vừa nãy bà gọi tôi là con hoang… Ý gì? Chẳng lẽ tôi không phải là con ruột của Vương Thúy Lan sao?”
Điền Tiểu Nga phun bãi máu trong miệng ra, đưa đôi mắt mờ mịt về hướng giọng nói của cô, nghiến răng nói đứt quãng: “Cô ta… Vương Thúy Lan… đời nào đẻ ra được tai họa như mày! Mày…”
Bà ta còn chưa nói hết câu, chợt như nghĩ đến điều gì đó rồi cười phá lên: “Ha ha, ha ha ha… Thì ra… khục khục… Thì ra mày muốn biết cha mẹ ruột của mày là ai đúng không? Ha ha ha, con khốn! Tao không nói đấy, xem mày làm gì được tao!”
Cười cười, lòng Điền Tiểu Nga bỗng lạnh toát. Đến lúc này mới nhận ra mạng già của mình vẫn đang nằm trong tay con nhãi này.
Bà ta đảo mắt, khàn giọng nói: “Thả… thả tao ra đi. Chỉ cần mày thả tao ra, tao… tao sẽ nói hết cho mày nghe.”
Lưu Tri Tri liếc nhìn bà ta, bật cười khinh miệt rồi đứng lên. Mụ già này, đã vào địa bàn của cô mà còn muốn mặc cả sao?
Thả bà ta?
Hừ!
“Bà nội thân yêu ơi, bà không nói cũng không sao. Tôi chỉ không biết… lần này bà có chịu nổi cảm giác hai tay bị gãy không thôi!”
Nói rồi, cô nhặt thanh chân bàn đầy máu trên đất lên, lườm Điền Tiểu Nga bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Mày!!!”
Đôi mắt dưới lớp vải bỗng trợn trừng, ngập tràn hoảng loạn.
Nghe tiếng bước chân Lưu Tri Tri từ từ tiến lại, bà ta hoảng sợ dùng khuỷu tay bò lê bò càng, đôi chân gần như không thể cử động.
Mới bò được hai bước, tay đã bị Lưu Tri Tri giẫm chặt xuống.
“Á á á! Đừng lại đây! Con nhãi ranh, đừng lại đây! Đừng!!!”
Lưu Tri Tri lờ đi tiếng la hét, giẫm mạnh lên tay bà ta, sau đó cầm thanh chân bàn gõ nhẹ vào khuỷu tay bà ta: “Điền Tiểu Nga, nói ra hết những gì bà biết, nếu không thì…”