Mụ phù thủy đó mà nghe lời Vương Thúy Lan á?
Câu trả lời quá rõ ràng: Không đời nào!
Điền Tiểu Nga tới sớm như vậy, làm rối hết kế hoạch hôm nay của cô, nhưng nghĩ lại, bà ta tự vác xác đến thì lại đỡ công cô phải ra ngoài tìm cơ hội.
Nghe thấy tiếng bước chân Vương Thúy Lan rời nhà đi làm, mắt Lưu Tri Tri lập tức sáng rực lên.
Cơ hội đến rồi!
Bây giờ trong nhà chỉ còn ba người họ. Chỉ cần Điền Tiểu Nga mò qua đây tìm cô, cô sẽ âm thầm đánh bà ta ngất rồi đưa vào không gian.
Ánh mắt Lưu Tri Tri lóe lên, trong đầu lập tức vạch ra một kế hoạch. Khóe môi cô cong nhẹ, tay cầm chặt thanh chân bàn, đứng im như ma quỷ sau cánh cửa, chờ Điền Tiểu Nga tự chui đầu vào lưới.
Trong phòng, Điền Tiểu Nga nhe răng trắng nhởn, rút một cây kim to từ giỏ may, chà nhẹ đầu kim lên tóc rồi quay lại cười với Lưu Quốc Bảo: “A Bảo ngoan, nằm yên nhé, bà nội đi trả thù cho cháu! Sáng nay cháu muốn ăn gì, bà làm cho nhé.”
Lưu Quốc Bảo nhìn cây kim to trong tay bà ta, phấn khích gật đầu lia lịa, rồi nghĩ đến chuyện đi nông thôn, cất tiếng nhắc: “Bà, đừng ra tay nặng quá, nó còn phải thay cháu đi nông thôn.”
Điền Tiểu Nga xoa đầu cháu trai, cười tươi nói: “Bà biết rồi, bà không đánh đâu, chỉ dùng kim làm nó đau một chút thôi. Chờ bà về nhé.”
Nói xong, bà ta quay lưng, lập tức đổi sang vẻ mặt lạnh lẽo, chân bước lạch bạch đi về phía nhà gỗ.
“Con nhỏ phá của! Mở cửa ra! Tưởng trốn trong đó là xong chuyện sao? Mày dám đá cháu trai tao, để xem tao không đâm chết mày!”
Điền Tiểu Nga vừa mắng chửi, vừa “rầm” một tiếng đẩy cửa gỗ lao vào.
Ngay khoảnh khắc bà ta bước vào, tay Lưu Tri Tri vung lên thật nhanh, thanh chân bàn đập thẳng vào đầu Điền Tiểu Nga.
Đồng thời cô lao người tới.
Chân trái đá sập cửa lại, chân bàn vuông góc nện mạnh vào đầu mụ phù thủy, máu phun tung tóe, bà ta lập tức đổ vật xuống đất.
Nhìn Điền Tiểu Nga đã ngã gục, Lưu Tri Tri thở hổn hển, cánh tay siết chặt chân bàn khẽ run.
Cú đánh vừa rồi cô đã dồn toàn lực, đến nỗi từng sợi lông trên người cũng như đang nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Không dám chần chừ, cô lập tức túm chân Điền Tiểu Nga lôi vào không gian.
Lưu Tri Tri ném bà ta xuống một bãi đất trống, sau đó nhanh chóng chạy về nhà chính lấy vải và dây thừng.
Cô trói chặt tay chân Điền Tiểu Nga, rồi dùng vải bịt mắt bà ta lại, đề phòng bà ta tỉnh dậy phát hiện bí mật của mình.
Mọi thứ xong xuôi, cô nhìn vết thương sau đầu Điền Tiểu Nga vẫn còn rỉ máu không ngừng, trông chẳng khác gì cảnh tượng nguyên thân chết trước kia.
Lưu Tri Tri bật cười lạnh, không thèm để ý nữa, quay người ra khỏi không gian.
Theo kế hoạch, giờ đến lượt cô “diễn kịch” cho Lưu Quốc Bảo trên nhà chính xem.
Lưu Tri Tri khẽ khàng hắng giọng, sau đó bóp giọng lại, vừa giả giọng Điền Tiểu Nga chửi mình, vừa đập phá, tạo ra tiếng ồn như đánh nhau và tiếng khóc rên của chính cô.
Cảm thấy diễn đủ rồi, cô ra khỏi nhà gỗ, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo, vừa đi vừa gào lên phía nhà chính: “Con tiện nhân kia! Lần sau còn dám đá cháu tao nữa không hả!”
Lưu Tri Tri lạch bạch đi vào nhà chính, giả giọng Điền Tiểu Nga nói vọng sang phòng Lưu Quốc Bảo: “A Bảo, bà đã dạy dỗ con nhỏ đó thay cháu rồi, cứ yên tâm nằm đó dưỡng thương. Chiều nay chú hai cháu về, bà phải về nói chuyện với nó một lát. Trưa mẹ cháu về thì nhắn lại giúp bà nhé.”
Lưu Quốc Bảo lúc nãy còn nghe tiếng kêu thảm thiết ngoài kia, giờ thấy lòng hả dạ, cũng chẳng để ý giọng bà nội có gì khác, liên tục gật đầu đồng ý.
Nghe thế, Lưu Tri Tri biết kế hoạch đã thành công, liền quay người bắt chước dáng đi của Điền Tiểu Nga bước ra khỏi cổng nhà.
Ngoài cổng, cô dừng lại hai phút, rồi lại nhẹ nhàng quay lại nhà gỗ.
Cô cúi người dọn sạch vết máu Điền Tiểu Nga để lại, sau đó lặng lẽ trở lại không gian.
Lưu Tri Tri đứng trong không gian thuộc về mình, môi trường thoải mái và an toàn khiến dây thần kinh vốn căng như dây đàn của cô lập tức thả lỏng.