Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

“Cái gì!! Con nhãi đó gan to bằng trời rồi! Lại dám đá cháu trai cưng của bà à! Ngoan nào, bà nội đi giết nó ngay đây!!”

Điền Tiểu Nga trừng mắt một cái, đứng bật dậy, chạy đến đầu giường nơi bà ta vẫn hay nằm ngủ, túm lấy cái roi làm bằng lông gà to bằng ngón cái, mặt mày hằm hằm bước ra ngoài.

Lưu Quốc Bảo nhe cái miệng không còn răng, nhìn theo bóng lưng bà nội, miệng lẩm bẩm: “Đánh chết nó! Đánh chết nó! Nhất định phải đánh chết nó!”

Vương Thúy Lan vừa bước đến cửa phòng đã thấy mụ già đáng sợ kia nghiến răng nghiến lợi, tay cầm roi lông gà xông ra ngoài, tim bà ta giật thót lên, lập tức giơ tay chặn lại: “Mẹ! Mẹ định làm gì vậy?!”

“Tôi làm gì cô không biết chắc? Tránh ra cho tôi!”

Điền Tiểu Nga gương mặt giận dữ, vừa đẩy Vương Thúy Lan ra vừa hét về phía căn nhà gỗ: “Con ranh kia! Ra đây mau! Tao mới không có nhà hai ngày mà mày láo toét ra mặt rồi hả? Hôm nay tao phải dạy cho mày một trận ra trò!”

“Dạy dỗ?”

Lưu Tri Tri đứng trong nhà gỗ, khẽ đong đưa thanh chân bàn trong tay, gương mặt lạnh tanh. Điền Tiểu Nga muốn dạy dỗ cô? Vậy thì xem bà ta vào rồi có còn ra nổi không!

“Xuống nông thôn? Xuống nông thôn thì liên quan gì đến chuyện nó đá cháu tôi? Tránh ra cho tôi!”

Vương Thúy Lan thấy mụ già đó không nghe lọt câu nào, tức đến trợn trắng mắt.

Bà ta hất tay Điền Tiểu Nga ra, lạnh lùng nói: “Vậy thì mẹ đi đi! Đánh chết nó luôn đi! Đánh chết nó, để cháu cưng của mẹ được đi vùng sâu vùng xa mà chịu khổ!”

Điền Tiểu Nga nghe vậy thì khựng lại, bà ta đâu nỡ để cháu cưng của mình phải đến nơi khỉ ho cò gáy, ăn đất ăn vỏ cây như thế.

Bà ta không trút được giận, vung roi lông gà trong tay vài cái, gò má cao vồng lên theo từng câu nói, trông vừa dữ tợn vừa xấu xí: “Vậy cô nói xem phải làm sao? Quốc Bảo vừa kể với tôi, tối qua thằng bé ngã là vì bị con nhỏ đó đá một phát vào đầu gối. Giờ cô lại nói nó sắp xuống nông thôn, thế là thành báu vật rồi hả? Không được đánh, không được mắng luôn?”

Vương Thúy Lan nghe xong thì có vẻ không tin, bà ta kéo Điền Tiểu Nga vào phòng nơi Lưu Quốc Bảo đang nằm.

“Quốc Bảo, vừa nãy con nói với bà nội là thật à? Thật sự là con nhỏ đó đá con sao?”

Lưu Quốc Bảo thấy mẹ tỏ vẻ không tin, lập tức kể lại đầu đuôi sự việc tối qua: cậu ta định đá Lưu Tri Tri, nhưng lại bị cô đá ngược vào đầu gối khiến cậu ta ngã.

“Mẹ, con nói thật đó! Thật sự là nó đá con một cú.”

Vương Thúy Lan nghe vậy thì cơn giận bốc lên tận đầu. Con nhỏ đó đúng là sao chổi của nhà này!

Bà ta nhìn roi lông gà trong tay Điền Tiểu Nga, rồi quay lại nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ đi làm rồi, không thể nán lại lâu hơn.

Vương Thúy Lan đè nén cơn tức trong lòng, vội vã dặn dò: “Mẹ, con sắp trễ làm rồi, lát nữa mẹ nấu chút gì đó cho Quốc Bảo ăn sáng nhé. Còn chuyện con nhãi kia, mẹ đừng lo, trưa con về sẽ xử nó một trận đàng hoàng!”

Điền Tiểu Nga ngồi bên giường Lưu Quốc Bảo, mím chặt môi không nói gì.

Xử lý?

Hừ! Chỉ nói suông vậy sao đủ để cháu cưng của bà ta hả giận?

Bà ta nhìn theo bóng lưng Vương Thúy Lan rời đi, đôi mắt đục ngầu thoáng lóe lên.

Chờ Vương Thúy Lan đi rồi, bà ta sẽ đi tìm con nhãi đó tính sổ. Vương Thúy Lan chẳng phải đang sợ bà ta ra tay mạnh quá khiến cô không thể đi công tác sao?

Ánh mắt Điền Tiểu Nga liếc qua khung đựng kim chỉ mà bà ta vẫn hay dùng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hiểm độc.

Trong căn nhà gỗ tối om, Lưu Tri Tri nín thở, tay siết chặt cái chân bàn, đứng nấp sau cánh cửa, căng tai nghe động tĩnh trong nhà trên.

Mọi lời nói giữa Vương Thúy Lan, Điền Tiểu Nga và Lưu Quốc Bảo trong nhà đều lọt hết vào tai cô, không sót chữ nào.

Khi nghe thấy Vương Thúy Lan dặn mụ phù thủy kia đừng đến đánh mắng mình nữa, Lưu Tri Tri khẽ hừ lạnh một tiếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)