Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

“Vương Thúy Lan! Lưu Đại Quốc! Mở cửa!!”

Trong căn nhà gỗ, nghe thấy tiếng hét ầm ĩ này, Lưu Tri Tri lập tức mở choàng mắt, cơ thể cũng theo phản xạ mà run rẩy.

Là Điền Tiểu Nga!!

Vừa nghe thấy giọng mụ phù thủy từng đánh chết nguyên thân, cô liền bật dậy từ trên giường.

Nghe tiếng Điền Tiểu Nga giận dữ đập cửa bên ngoài, Lưu Tri Tri dám chắc, mụ già này sáng sớm quay về nhất định không có chuyện gì tốt!

Cô đoán không sai.

Sau khi bị con trai cả đưa về nhà con trai út, Điền Tiểu Nga ở đó một mình cảm thấy vô cùng cô đơn, trong lòng lại nhớ cháu nội lớn.

Không còn cách nào, mấy hôm trước bà ta đành mặt dày tới tìm Lưu Đại Quốc, hỏi con trai cả có thể cho mình quay về không.

Bà ta hứa đi hứa lại là sẽ giúp ông ta đòi lại ba trăm đồng từ chỗ Lưu Chí Quốc, lúc này Lưu Đại Quốc mới mềm lòng đồng ý.

Ban đầu hai người bàn là ngày 27 mới quay lại.

Ai ngờ sáng nay, Điền Tiểu Nga vừa mở mắt đã nghe hàng xóm bảo tối qua thấy con trai cả và con dâu bà ta dẫn cháu trai tới trạm y tế.

Vừa nghe xong bà ta đã thấy không ổn, vội vàng chạy đến đập cửa tra hỏi cho ra lẽ.

Nếu cháu nội bà ta có chuyện gì, bà ta nhất định phải mắng cho Vương Thúy Lan một trận ra trò!

Bà ta vẫn chưa quên cái vẻ mặt đắc ý của con dâu cả hôm đó lúc ném hành lý của mình!

“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây!”

Vương Thúy Lan miễn cưỡng mở cửa cho Điền Tiểu Nga, sáng sớm đã tới nổi điên cái gì không biết!

Bà ta vốn chẳng ưa gì mẹ chồng, thậm chí còn ghét cay ghét đắng. Vì năm xưa sau khi lấy Lưu Đại Quốc mà mãi không có con, bà già này đã nhìn bà ta không vừa mắt, hành hạ và chèn ép đủ kiểu.

Nếu không phải sau này bà ta cuối cùng cũng có thai và sinh được Quốc Bảo, e là đã bị bà già này hành chết từ lâu rồi.

Lưu Tri Tri xuống giường, lén nằm rạp xuống bên khe cửa nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Điền Tiểu Nga vẫn giữ nguyên bộ dạng chua ngoa độc miệng, gò má hai bên nhô cao, trong đôi mắt đục ngầu toàn là sát khí lạnh lùng.

Bà ta trừng mắt nhìn Vương Thúy Lan, chỉ tay mắng tới tấp: “Tôi đến đây làm gì à? Cô nói tôi đến đây làm gì? Cháu đích tôn của tôi làm sao? Đang yên đang lành lại vào trạm y tế là sao hả?”

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay đẩy Vương Thúy Lan loạng choạng một cái, sau đó vội vàng bước từng bước nhỏ vào trong, vừa đi vừa la to: “Quốc Bảo! Cháu đích tôn của bà, bà đến thăm cháu đây.

Ôi trời ơi! Cháu làm sao thế này, hả?”

...

Rồi bên trong vang lên tiếng hai bà cháu ríu rít hỏi han nhau đầy lo lắng.

Lưu Tri Tri quay đầu nhìn về phía Vương Thúy Lan đang đứng ở cửa, sắc mặt thay đổi liên tục, trong lòng bỗng thấy sướng rơn.

Hai người này đúng là cá mè một lứa, kẻ ác sẽ có kẻ ác trị!

Hôm qua cô còn định tìm cơ hội báo thù cho thân xác này, nhưng giờ nghĩ lại, nếu thật sự ra tay giết chết Điền Tiểu Nga, chẳng phải là đang giúp Vương Thúy Lan gỡ bỏ cục tức trong lòng bà ta sao?

Như vậy thì quá thiệt rồi!

Chậc chậc...

Lưu Tri Tri ngồi bên giường, tay xoa cằm, cô phải nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường mới được.

Lúc này, Lưu Quốc Bảo đang kể lể với bà nội. Hôm qua đầu cậu ta bị đập đến choáng váng, sau lại té ngã một cú, đau đến không còn thời gian suy nghĩ.

Bây giờ nghĩ lại càng thấy kỳ lạ, rõ ràng đang bình thường sao lại ngã? Hình như lúc đó đầu gối cậu ta đau nhói lên...

Đúng rồi!

Chắc chắn là con tiện nhân Lưu Tri Tri kia giở trò! Nhất định là cô đá cậu ta một cái mới khiến cậu ta ngã!

Nhưng mà...

Lưu Quốc Bảo nhìn bà nội đang xoa đầu gối cho mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Lưu Tri Tri dám đá cậu ta sao?

Từ nhỏ đến lớn, toàn là cậu ta bắt nạt cô, cô làm gì có gan phản kháng!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Quốc Bảo lóe lên vẻ hung hăng, cậu ta nhìn về phía Điền Tiểu Nga, hấp tấp nói:

“Bà nội! Cháu nhớ ra rồi! Không phải cháu tự ngã đâu, là con nhỏ đó, nó đá cháu đấy! Nhất định là nó! Không thì sao cháu lại ngã được!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)