Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Đại Quốc mặt mày nặng nề, trầm ngâm rồi gật đầu: “Vậy làm theo lời bà. Còn chuyện răng con, để tôi lo. Bác sĩ cũng nói rồi đấy, phải lên tỉnh tìm bác sĩ nha khoa để làm răng giả. Đợi con nhỏ đó đi, tôi xin nghỉ mấy hôm, rồi dẫn con lên tỉnh làm răng.”

Chắc mất không ít tiền đây…

Vương Thúy Lan vừa nghĩ đến chi phí làm răng cho con là lòng đau như cắt. Sự chán ghét dành cho Lưu Tri Tri lại càng dâng cao cực điểm.

Giá mà bà ta biết trước đứa trẻ do chị họ ôm về là khắc tinh, mà sau này bà ta còn có thể sinh thêm cục cưng của mình là Quốc Bảo...

Thì bà ta đã sớm dìm chết cái thứ sao chổi đó dưới sông rồi.

Phòng tắm trong không gian.

Khói nước mịt mù, tiếng nước rào rào, Lưu Tri Tri đang kỳ cọ cơ thể từng chút một.

Nhìn lớp bụi bẩn màu đen bong ra từng mảng trên người, cô thật sự bị dọa cho hết hồn.

Trời ơi!!

Đây là bao lâu rồi chưa tắm??

Thời đại này vẫn chưa có khăn tắm như hiện đại, cô chỉ có thể quấn khăn lông vào tay rồi cố sức chà mạnh.

Mất nguyên nửa tiếng đồng hồ mới hoàn thành được công cuộc gian nan này.

Cuối cùng cô dùng một cục xà phòng xoa từ đầu tới chân, tắm sạch sẽ xong thì đứng trước gương trên bồn rửa, nhìn lại thân thể mình.

Ngoài gương mặt, cổ và hai tay vẫn còn đen nhẻm vì thường xuyên lộ ra ngoài thì phần da còn lại sau khi được kỳ cọ kỹ lưỡng đã lộ ra lớp da thật sự bên dưới.

“Xem ra làn da này cũng trắng chứ nhỉ.”

Ừm…

Cô lại cúi đầu nhìn xuống bộ ngực phẳng lì của mình.

Ừm...

TAT

Cũng tốt, đỡ phải tốn tiền mua áo ngực.

Lưu Tri Tri có hơi u sầu bước ra khỏi phòng tắm, thay đồ xong thì lấy một cái khăn khô, sau đó chui ra khỏi không gian rồi ngồi xuống mép giường, từ từ lau tóc.

“Sao còn chưa về nhỉ? Không lẽ thằng nhóc đó bị ngã hỏng thật rồi?!”

Cô vừa lau tóc vừa lầm bầm thì nghe thấy tiếng cửa chính “két” một cái, ba người nhà Vương Thúy Lan đã quay về.

Lưu Tri Tri lập tức cất khăn vào không gian, vẻ mặt căng thẳng chờ xem Vương Thúy Lan hay Lưu Đại Quốc có tới tìm mình không.

Không biết Lưu Quốc Bảo có nhận ra cú đá của cô rồi méc cha mẹ cậu ta không nữa.

Lưu Tri Tri vừa suy nghĩ cách đối phó vừa chờ bọn họ qua, nhưng đợi mãi, đợi đến lúc Vương Thúy Lan ra ngoài rửa nồi rửa chén rồi quay vào cũng không thấy hai vợ chồng kia ló mặt qua.

Hửm?

Chuyện gì thế này?

Cô chớp mắt, rồi lập tức đoán ra nguyên nhân.

Suy cho cùng là do cô sắp phải thay Lưu Quốc Bảo xuống nông thôn, vẫn còn chút giá trị lợi dụng, nếu không với cái tính khốn nạn của Lưu Đại Quốc…

Dù cô có cố ý làm con trai cưng của ông ta bị ngã hay không, cũng chắc chắn đã bị lôi ra đánh cho nhừ tử từ lâu rồi.

Nghĩ thông suốt rồi, Lưu Tri Tri cũng dần dần thả lỏng. Lúc nãy cô còn nghĩ nếu hai vợ chồng kia dám đến gây chuyện, có khi mình phải cầm dao tiễn cả hai về chầu trời…

Nên nhớ cô ở hiện đại là một công dân mẫu mực, bảo cô tùy tiện giết người vi phạm pháp luật, thật sự chưa chắc làm được.

Nhưng nếu hai người đó không đến làm phiền mình...

Trong bóng tối.

Lưu Tri Tri nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chui vào không gian chuẩn bị đi ngủ.

Ngày mai cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm, cần phải dưỡng sức.

Trong nhà chính.

Vương Thúy Lan và Lưu Đại Quốc ăn phần cơm tối đã nguội ngắt, sau đó lại kiểm tra xem con trai có bị sao không.

Lúc này hai người mới mặt mày lo lắng quay về phòng chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, Lưu Đại Quốc vẫn cảm thấy bực bội trong lòng, dưới ánh trăng nhìn sang vợ, giọng lạnh tanh: “Ngày mai bà đem thuốc bắc cất hết đi. Tôi thấy con nhỏ lòng lang dạ sói đó vẫn khỏe mạnh lắm! Không cần cho nó uống thuốc nữa!”

“Biết rồi, lúc nãy tôi cũng đem thuốc đi cất hết rồi. Ông ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa. Ngủ đi, tôi sẽ trông Quốc Bảo.”

“…Ừ.”

...

Sáng sớm hôm sau, khoảng năm giờ.

Lưu Tri Tri vừa từ không gian chui ra, nằm lên tấm ván được chưa tới một tiếng thì nghe tiếng gõ cửa rầm rầm từ phía cửa lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)