“Cháu lấy nó ở đâu vậy?”
Bà ấy nhìn con Shiba nhỏ xíu dễ thương, trong lòng lập tức mềm nhũn, thích ngay.
Lưu Tri Tri để ý thấy bà ấy không phản cảm với con chó, lúc này mới yên tâm. Cô khẽ vuốt bộ lông mềm mại trên lưng con chó con, mỉm cười nhìn bà ấy: “Bà Trương, con chó này cháu xin riêng từ một người bạn, đem tặng bà đó. Cháu nghĩ cháu xuống quê rồi, không còn ai trò chuyện với bà nữa... Bà nuôi chó, cũng xem như có cái để bầu bạn.”
Nghe lời cô nói nhẹ nhàng mà ấm lòng, bà Trương cảm động đến đỏ mắt, nụ cười trên mặt cũng dịu dàng đi hẳn.
“Cảm... cảm ơn cháu, đứa trẻ ngoan, món quà này... bà thích lắm, thích lắm.”
Giao chú chó Shiba nhỏ cho bà Trương xong, Lưu Tri Tri quay về căn nhà gỗ nhỏ trong sân sau.
Trong nhà gỗ.
Cô ngồi trên chiếc giường cứng nhắc, qua khe cửa nhìn ra khoảng sân nhỏ vừa lạ vừa quen trước mắt. Ánh hoàng hôn chiếu xuống góc tường, nửa tối nửa sáng, loang loáng ánh vàng.
Thu mắt lại, cô đưa tay lên, qua lớp áo chạm nhẹ vào mặt dây chuyền ngọc đang đeo trên cổ.
Hôm nay là 24 tháng 6, sáng sớm ngày 27, cô sẽ rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống tự do của riêng mình.
Nghĩ đến chuyện sắp rời đi, trong mắt Lưu Tri Tri chợt lóe lên một tia sắc lạnh.
Thù của nguyên thân, cô phải đòi lại trước khi đi!
Cô không tin mấy câu kiểu “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”. Nhỡ đâu hai năm sau quay lại, mụ phù thủy Điền Tiểu Nga đó chết già rồi thì sao?
Chẳng phải thiệt quá à!
Chỉ là mấy hôm nay từ khi bị Lưu Đại Quốc đưa về nhà Lưu Chí Quốc, bà ta vẫn chưa quay lại lần nào!
Lưu Tri Tri nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy ngày mai nên đi lượn qua gần nhà Lưu Chí Quốc một vòng, nếu có cơ hội ra tay, sẽ đánh ngất bà ta rồi nhét vào không gian của mình luôn.
Đến lúc đó muốn làm gì, chẳng phải tiện hơn sao?
Phòng ngừa trường hợp ngày mai không xử lý được bà ta, Lưu Tri Tri đứng dậy đóng cửa nhà gỗ, rồi chớp mắt đã lẻn vào không gian.
Cô đến bếp chính trong không gian xử lý chỗ xương heo mua từ chợ đen hôm trước, nấu một nồi canh xương bổ dưỡng cho bản thân, tiện thể làm một tô mì xương ăn cho chắc bụng.
Vào đến bếp, cô bỏ bột mì, bột ngô và rau vào tủ bếp.
Vừa xách túi xương heo ra, chuẩn bị ra bờ sông bên cạnh nông trại lấy nước, thì đột nhiên nhớ ra mình đã quên mất chú chó Shiba nhỏ vừa mới mua về.
“Hả? Đâu mất rồi?”
Lưu Tri Tri tìm một vòng trong nhà chính, không thấy bóng dáng con chó đâu, đang định ra ngoài tìm thì…
Phát hiện không biết từ khi nào, bên cạnh cửa nhà chính lại có thêm một căn nhà nhỏ tinh xảo, phía trên treo tấm biển “Ổ của chó săn kho báu”.
Mà chú chó nhỏ cô đang tìm, lúc này lại đang ngủ ngon lành trong căn nhà đó, cuộn tròn lại, phát ra tiếng ngáy khò khò.
Lưu Tri Tri: ?
Cuộc sống của đứa nhóc này sung sướng như vậy sao?
Nhìn chú chó Shiba đang ngủ ngon, Lưu Tri Tri bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Cô dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ đầu nó, mới phát hiện trên cổ nó không biết từ khi nào đã đeo thêm một cái vòng cổ, mà trên vòng lại có một miếng kim loại hình xương bằng vàng ròng nhỏ xíu.
“Ồ? Chẳng phải đây là kiểu thẻ tên chó giống thời hiện đại sao?”
Lưu Tri Tri hơi thắc mắc.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía màn hình phía trước, nhẹ giọng gọi 66.
“Tri Tri, cái thẻ tên này là chứng nhận thân phận của chó săn kho báu. Ngay khoảnh khắc cô đưa nó vào không gian, hệ thống nông trại đã nhận diện được nó. Nên bây giờ cô thấy ổ chó, thẻ tên và giỏ săn kho báu bên cạnh, tất cả đều thuộc về nó. Đợi cô đặt tên xong, đặc tính săn kho báu của nó sẽ chính thức được kích hoạt.”
Lưu Tri Tri chớp mắt, cúi đầu nhìn chiếc giỏ đan tinh xảo bên ổ chó, rồi lại nhìn về phía màn hình hỏi: “66, tôi nhớ cô từng nói phải tìm được một con chó tuyệt đối trung thành với tôi thì mới trở thành chó săn kho báu đúng không? Bây giờ không cần kiểm tra gì nữa à, tự động được chọn luôn sao?”