Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Tuyệt đối trung thành?!

Lưu Tri Tri thấy điều kiện này với cô thì chẳng thành vấn đề.

Hai con chó Shiba nhỏ mà cô vừa thấy, chỉ cần cô hết lòng nuôi dưỡng, nhất định sẽ đủ tiêu chuẩn làm chó săn kho báu trong không gian!

“À đúng rồi, 66.”

Cô lại nảy ra thêm một vấn đề: “Chó săn kho báu có thể tìm kho báu ở bên ngoài không gian không?”

Vừa hỏi xong, cô nhìn 66 với vẻ vừa hồi hộp vừa mong chờ, nếu nó có thể tìm được cả kho báu ngoài không gian...

Thì cô sắp phát tài rồi còn gì!

“Chuyện này thì... Tri Tri, phải thử mới biết được.”

Câu hỏi của cô đã vượt quá quyền hạn quản lý của 66. Việc chó săn kho báu trong không gian có thể tìm được kho báu ngoài thế giới thực hay không, chỉ có thể kiểm chứng bằng thực tế.

Dù câu trả lời của 66 còn bỏ ngỏ, nhưng Lưu Tri Tri vẫn cực kỳ tự tin, chắc chắn là được!

Đồ trong không gian cô còn đem ra ngoài bán được, thì chó săn kho báu cũng phải dùng được chứ!

Vui vẻ chào tạm biệt 66, cô điều khiển ý niệm thoát khỏi không gian trong chớp mắt.

Bên ngoài, cơ thể Lưu Tri Tri chỉ ngẩn người chưa tới một phút, hoàn toàn không khiến ông lão trước mặt chú ý.

Ông ấy chỉ đang nghĩ xem liệu có thể bán được hai con chó nhỏ này để kiếm chút tiền sinh sống hay không. Nhưng trong thời buổi khó khăn thế này, người ta còn chật vật kiếm ăn, ai lại mua chó về nuôi?

Ông ấy nhìn Lưu Tri Tri, trong đôi mắt từng trải vừa đầy hy vọng lại vừa buồn bã.

Lưu Tri Tri không chú ý đến ánh mắt đó, cô đang cố chịu đựng cơn đau đầu, trực tiếp ra hiệu bằng tay, hai con chó này, cô lấy hết.

Ông lão xúc động nhận lấy 5 đồng tiền, nâng niu bỏ hai con chó nhỏ vào bao bố rồi đưa cho cô.

Lưu Tri Tri xách theo đồ đạc, một tay rảnh rang đón lấy bao, lúc nhìn lại ông lão, trong lòng khẽ thở dài, thời buổi này, người nghèo khổ nhiều không đếm xuể.

Cô... vẫn nên lo cho bản thân trước.

Ra khỏi chợ đen.

Lưu Tri Tri nấp sau một gốc cây lớn, cất hết mọi thứ trong tay vào không gian, rồi mới thong thả đi đến điểm hẹn giao dịch với Tề Tam.

Vừa đến nơi đã thấy Tề Tam đầu đầy mồ hôi, đang đứng đợi cô dưới tán cây.

“Anh Tề!”

“Tri Tri, mau! Đẩy xe đi ngay!”

Tề Tam vừa gấp gáp đẩy xe hàng đến trước mặt cô, vừa sốt ruột lên tiếng.

Tim cô chợt siết lại, không lẽ là...

Tề Tam dùng tay áo lau vội mồ hôi, đôi mắt sắc lạnh cảnh giác nhìn quanh rồi hạ giọng thì thầm: “Tôi vừa nghe tin, lát nữa người của Hồng...vệ binh sẽ tới đây! Tri Tri, tôi không nói nhiều đâu, vì an toàn, mau về nhà đi!”

Nói xong, anh ta sải bước chạy thẳng về hướng chợ đen.

Nhìn bóng anh ta khuất dần, Lưu Tri Tri mím môi, nhanh chóng cất xe hàng vào không gian rồi rời khỏi khu nhà máy dệt.

Cô không muốn bị bắt đi cải tạo lao động chút nào.

Trên đường trở về cổng khu nhà tập thể, nhớ đến hai con chó con mới mua, cô xoay người lấy một con Shiba từ không gian ra, dẫn theo đi đến nhà bà Trương.

“Bà Trương ơi, bà có nhà không? Cháu vào nhé?”

Bà Trương vừa cầm bát từ bếp bước ra, nghe tiếng cô liền hồ hởi đáp lại: “Có nhà, cháu mau vào đi.”

Nói rồi đặt bát xuống, bước ra sân.

“Cái gói đồ bà đưa hôm trước, cháu đã cất kỹ chưa?”

Lưu Tri Tri bước vào sân, nghe giọng quan tâm của bà Trương, cô nở nụ cười đáp: “Bà yên tâm, gói đồ bà đưa cháu đã giấu ở chỗ an toàn nhất rồi, không ai tìm ra đâu.”

Bà Trương cười hiền lành, vậy là yên tâm rồi. Bà ấy còn giấu cho cô 20 đồng trong gói đồ.

Quần áo với tiền, bà ấy chỉ mong cô mang theo xuống nông thôn, đỡ vất vả chút nào hay chút đó.

Già rồi, giúp được chừng nào thì giúp.

Lưu Tri Tri không biết chuyện 20 đồng đó, cô xách bao bố tới trước mặt bà Trương, cười tươi nói: “Bà Trương, cháu có quà tặng bà.”

Bà Trương ngạc nhiên: “Cái gì thế này?”

“Bà xem là biết ạ.”

Lưu Tri Tri nói rồi ngồi xuống mở bao, hai tay nhẹ nhàng bế con Shiba nhỏ đang kêu ư ử ra.

“Bà Trương, bà xem này!”

“Chó con!!”

Bà Trương giật mình, mấy năm nay chưa từng thấy chó, thời buổi nhà nào cũng nghèo rớt mồng tơi, nuôi chó làm gì, nuôi rồi còn bị giết làm thịt mỗi dịp lễ Tết.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)