Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Thúy Lan định hỏi mẹ chồng rằng đứa con gái rẻ mạt kia đi đâu.

Nhưng khi nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ làm buổi chiều thì bà ta liền vội vàng trở lại nhà máy, quên bẵng ý định hỏi han.

Lưu Tri Tri ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều, cuối cùng cơ thể cũng hồi phục được chút sức lực.

Cô chậm chạp run rẩy chống tay ngồi dậy, từng chút một nhích người xuống khỏi giường.

Khi hai chân chạm đất cô cảm giác như đang dẫm lên mây, cơ thể nhẹ tênh. Phải vịn vào tường gỗ một lúc lâu mới lấy lại cảm giác cân bằng.

“Két…”

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng động khi cô nhẹ nhàng đẩy ra. Lưu Tri Tri nhìn sân nhà đã không còn ánh nắng, đoán rằng thời gian đã ba hoặc bốn giờ chiều rồi.

Không ai gọi mình dậy ăn cơm sao?

Lưu Tri Tri nhanh chóng lục lại ký ức của nguyên thân, sau khi nhớ rõ mọi chuyện cô chỉ muốn chửi thề:

“Cái quái gì đây? Đây là cuộc sống của con người sao?”

Thì ra từ nhỏ đến lớn nguyên thân chưa từng được ngồi ăn cùng bàn với gia đình.

Mỗi khi gia đình ăn xong cô mới được nhặt nhạnh chút cơm canh thừa, phải ngồi co ro ở góc nhà mà ăn.

“Tôi chịu hết nổi rồi!!”

Lưu Tri Tri giận đến nỗi thở phì phò không biết phải làm gì. Nhưng cơn đói khiến cô không còn sức để suy nghĩ nhiều.

Không màng xung quanh thế nào, cô lục lại ký ức của nguyên thân rồi lê bước tiến thẳng về gian nhà chính. Cô biết thức ăn luôn được cất trong căn phòng nhỏ của nhà chính.

Khi vén rèm cửa bước tới cô sững người. Rồi cơn giận lại bùng lên vì cửa nhà bị khóa chặt!

Cô dở khóc dở cười: “Ông trời muốn tôi chịu khổ cả thể xác lẫn tinh thần sao?”

Chắc chắn Điền Tiểu Nga biết cô không dám leo cửa sổ nên vẫn mở toang cửa sổ hai bên để thông gió.

Lưu Tri Tri tìm được một cây gậy rồi dùng làm điểm tựa mạo hiểm trèo qua cửa sổ, tiến thẳng đến phòng nhỏ cất giữ lương thực.

Lục tung mọi thứ nhưng cô không thấy món gì đã nấu sẵn hoặc có thể ăn ngay. Chỉ có những bao bột mì trắng cùng bột ngô và gạo.

Cô để ý thấy lò than ở phòng khách vẫn còn đỏ lửa.

Vì cái bụng đang cồn cào cô quyết định “tự túc là hạnh phúc.”

Lấy một ít bột mì trắng và bột ngô, cô cố gắng lấy vừa đủ để không bị phát hiện.

Mặc dù cơ thể yếu ớt nhưng cô vẫn kiên trì nhào bột làm bánh và nướng liền một mạch, được hơn chục chiếc bánh mỏng, nhỏ hơn cả loại bánh nướng thông thường.

Xong xuôi hết cô mới cẩn thận rửa sạch chảo, thau nhào bột và bát đựng bột rồi để mọi thứ lại đúng chỗ cũ.

Mấy chiếc bánh nóng hổi được cô gói gọn trong túi vải giấu vào ngực áo. Cô dùng cây gậy làm điểm tựa trèo ra ngoài cửa sổ như lúc vào.

Trở lại căn nhà gỗ, cô giấu túi bánh dưới đống đồ lặt vặt dưới gầm giường. Sau đó cầm chiếc cốc sắt cũ kỹ đã bong tróc sơn mang ra sân cọ rửa thật sạch.

Cô múc nước từ lu lớn ngoài sân uống một hơi đầy bụng rồi lại múc thêm một cốc đem về phòng.

Đóng cửa lại xong, cô lấy bánh ra vừa uống nước vừa ăn. Cô ăn hết ba chiếc bánh nhỏ, không dám ăn thêm.

“Phải để dành! Trước khi tìm được lối thoát, mấy chiếc bánh này chính là vật cứu mạng của mình!”

Cô giấu bảy chiếc bánh còn lại vào chỗ cũ.

Dù bụng đã no nhưng cơ thể lại đau nhức sau cuộc leo trèo. Nghĩ không còn việc gì khác để làm nên Lưu Tri Tri nằm xuống giường gỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi phục hồi sức lực.

Khi Lưu Tri Tri chìm vào giấc ngủ thì Điền Tiểu Nga trở về với gương mặt đầy vẻ phiền muộn.

Không thèm liếc nhìn Lưu Tri Tri trong căn nhà gỗ, bà ta rút chìa khóa mở cửa nhà chính chuẩn bị nấu bữa tối cho cả nhà.

Điền Tiểu Nga cúi gằm mải suy nghĩ chuyện riêng, hoàn toàn không nhận ra có người đã đụng vào bột mì, bột ngô và cả cái chảo trong bếp.

Những dấu vết mà Lưu Tri Tri để lại đã được cô che giấu sạch sẽ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)