Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn bà ấy khóc vì mình, Lưu Tri Tri cũng thấy nghèn nghẹn trong lòng. Cô nắm chặt tay bà Trương, kiên định nói: “Bà ơi, cháu sẽ quay về mà, cháu còn phải về phụng dưỡng bà nữa cơ. Bà yên tâm, xuống nông thôn rồi cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Đến lúc đó chúng ta vẫn có thể viết thư, bà sẽ biết được cháu sống thế nào. Giờ cháu sẽ để lại địa chỉ nơi cháu đến cho bà!”

Nghe đến chuyện viết thư, bà Trương liền lau nước mắt, cười vui vẻ rồi vào nhà lấy giấy bút đưa cho cô: “Cháu viết đi, bà già rồi, quên khuấy mất là chúng ta vẫn có thể trao đổi bằng thư từ. Bà cứ tưởng cháu đi rồi thì chẳng còn gặp lại nữa. Cháu cứ viết, bà đi chuẩn bị cho cháu vài bộ quần áo, trong nhà còn mấy bộ của con gái bà để lại. Mẹ cháu chắc gì đã chuẩn bị cho cháu...”

Lưu Tri Tri vừa định nói không cần, ngẩng đầu lên thì thấy bà Trương đã vội vàng chạy vào trong.

Cô cầm bút mà ngẩn người, chẳng biết nên viết gì.

Ở thời hiện đại, cô chưa từng gặp ai đối xử tốt với mình như bà Trương.

Giờ cô mới hiểu vì sao nguyên thân lại quý bà Trương đến vậy.

Lưu Tri Tri đặt bút xuống, tranh thủ lúc bà Trương đang ở trong nhà thu dọn…

Cô lén chạy vào bếp, lấy hết chỗ trứng gà vừa thu hoạch trong không gian ra để vào một góc kín đáo.

Còn lúa mì, ngô và đậu hà lan thì cô không dám mang ra, sợ đối với bà Trương, không phải là niềm vui mà là cú sốc.

Cất trứng xong, Lưu Tri Tri thản nhiên ngồi trở lại chiếc ghế gỗ nhỏ, cầm giấy bút viết ra địa chỉ nơi cô sẽ được phân về nông thôn.

Một lúc sau.

Bà Trương nhanh nhẹn xách từ trong nhà ra một bọc đồ lớn đã được buộc gọn gàng.

Bà ấy tiến đến, treo thẳng bọc đồ lên vai cô, nét mặt hiền từ đầy thương yêu: “Tri Tri à, trong này toàn là quần áo của con gái bà hồi còn chưa lấy chồng, còn có cả một chiếc chăn nhỏ nữa. Bà không dài dòng đâu, cháu tranh thủ mang về nhà ngay đi, lúc cha mẹ cháu còn chưa tan làm, mau giấu đi trước. Đến hôm đi xuống nông thôn thì lấy ra mang theo.”

Lưu Tri Tri siết chặt dây buộc bọc đồ bằng đôi tay đen gầy, nhìn bà Trương, một người không ruột thịt nhưng tình cảm lại còn hơn cả người thân, mà trong lòng cô dâng trào một cảm giác ấm áp khó tả.

Tất cả lòng biết ơn, cô đều giấu kín trong tim.

Sau này, nếu từ nông thôn về mà vẫn chưa tìm được cha mẹ ruột của thân xác này, cô sẽ chọn sống cùng bà Trương luôn. Dù gì thì con cháu của bà ấy cũng chẳng hiếu thảo gì, cô cho bà ấy một cuộc sống sung túc an nhàn lúc tuổi già, cũng coi như thay nguyên thân báo đáp ân tình này.

Ánh mắt Lưu Tri Tri ánh lên nhiều suy nghĩ.

Cô nhấc bọc đồ nặng trĩu lên vai, nhìn thẳng vào mắt bà Trương, nghiêm túc nói: “Bà ơi, cảm ơn bà, cháu sẽ nhận hết số quần áo này. Tấm lòng của bà, chờ cháu từ nông thôn trở về nhất định sẽ báo đáp. Bà Trương… cháu đi rồi không thể ở đây chuyện trò với bà được nữa, bà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”

Nghe xong những lời này, bà Trương rơm rớm nước mắt, vội đưa tay áo lên lau mặt, miệng không ngừng giục cô mau về nhà cất đồ đi.

Lưu Tri Tri đeo bọc đồ vội vã quay về nhà.

Phía sau lưng cô.

Bà Trương đứng ở cửa, dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy cho đến khi khuất hẳn mới chầm chậm quay vào.

Những nếp nhăn hằn trên gương mặt bà ấy lại hằn sâu thêm theo tiếng thở dài nặng nề.

Cô bé này thay đổi nhiều rồi, mà như vậy cũng tốt, xuống nông thôn rồi chắc không ai dám bắt nạt cô nữa.

Chỉ tội cho bà già này… sau này, chẳng còn ai ngồi trò chuyện cùng nữa rồi…

Tại khu nhà nhỏ.

Vừa đến trước cổng, Lưu Tri Tri đã lén thu bọc đồ trên vai vào không gian.

Cô liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, thấy sân nhà vẫn y nguyên như lúc mình đi, mới yên tâm hơn.

Cô dùng ý niệm bước vào không gian, liếc nhìn đồng hồ hiện trên màn hình, còn đúng 10 phút nữa là đến giờ hẹn với Tề Tam.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)