Chồng mất sớm, một mình bà ấy gồng gánh nuôi hai đứa con khôn lớn, dựng vợ gả chồng. Nhưng rồi khi con cái đã có gia đình riêng, ai cũng bận rộn, bà ấy trở thành người bị bỏ rơi.
Chừng ấy năm, bà ấy đều sống một mình trong cô đơn, mà người sống trong cô đơn lâu rồi thường hay muốn tìm ai đó bên cạnh bầu bạn.
Cứ thế, cô bé gầy gò ngày xưa từng bước bước vào thế giới của bà Trương.
“Phù~ May mà vết thương của cháu không nghiêm trọng. Nhưng mà Tri Tri này, lớp vảy trên vết thương phải để nó tự bong ra, tuyệt đối đừng có lấy tay cạy đấy nhé!”
Bà Trương cẩn thận kiểm tra vết thương trên đầu cô, vừa nói vừa nhẹ nhàng tết lại mái tóc rối tung.
“Vâng, cháu biết rồi mà, bà Trương.”
Lưu Tri Tri ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sân, tay cầm bánh quy bà Trương vừa ép ăn lúc mới vào nhà, vừa trả lời bà ấy.
Tết tóc xong, bà Trương mới nhìn cô hỏi: “Tri Tri, bà nghe mẹ cháu nói cháu đăng ký đi nông thôn à? Hai hôm nữa là đi sao?”
Nghe vậy, tay cô khựng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn bà Trương thoáng lóe lên chút sắc bén.
Vương Thúy Lan đúng là cao tay thật!
Không chỉ đổi tên người đi về quê thành cô, giờ còn đi khắp nơi loan tin là cô tự nguyện đăng ký, chỉ để khi cô phản đối cũng không ai giúp đỡ.
Mưu tính của bà ta đúng là khôn khéo hết phần người khác!
Lưu Tri Tri nhìn gương mặt đầy lo lắng của bà Trương, mím môi, rồi kể cho bà ấy nghe chuyện Vương Thúy Lan đổi tên người đăng ký.
Bà Trương nghe xong thì tức đến mức đập chân, cả khuôn mặt nhăn nheo cũng đỏ lên vì giận: “Vương Thúy Lan này sao mà thiên vị thế không biết! Con trai thì quý, con gái thì không ra gì sao?! Tri Tri, không phải bà nhiều lời, nhưng bà luôn nghi ngờ... cháu thật sự không phải con ruột nhà họ đúng không...”
Bà Trương vẫn còn giận dữ chửi mắng, Lưu Tri Tri sợ bà ấy tức quá xảy ra chuyện gì nên vội bỏ bánh quy xuống, bước đến đứng cạnh bà ấy.
Cô đặt tay lên lưng bà ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ, vừa giúp bà ấy bình tĩnh lại, vừa thành thật nói: “Bà Trương, bà đừng tức giận nữa, thật ra cháu thấy đi về quê cũng tốt mà. Cháu nghe nói sau khi đi rồi thì thông tin cá nhân cũng được chuyển theo, đến lúc đó, cháu sẽ hoàn toàn tự do.”
Bà Trương nghe vậy thì trợn tròn mắt, gấp gáp nói: “Con bé này, tự do gì chứ! Cháu còn nhỏ, đâu hiểu được ở quê khổ cực thế nào! Đi đi, bà dẫn cháu lên văn phòng thanh niên trí thức ở khu phố! Bà phải phản ánh chuyện này! Sao mà họ cũng làm ngơ vậy chứ?!”
“Bà ơi, đừng đi mà, chuyện này đã chắc chắn rồi, hơn nữa… cháu thật lòng muốn đi mà!”
Lưu Tri Tri vội kéo tay bà Trương lại.
“Cháu muốn đi thật sao?!”
Bà Trương quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô.
Lưu Tri Tri gật đầu, rồi kéo bà ấy ngồi xuống, nghiêm túc chia sẻ suy nghĩ của mình, phần lớn là do cô bịa ra.
Chuyện thân thế và không gian nông trại mà cô sở hữu, cô không hề nhắc tới.
Trước khi tìm ra thân thế thật sự, cô sẽ không nói cho bất kỳ ai, vì đó là chuyện riêng.
Còn chuyện không gian, lại càng không thể tiết lộ.
Người xưa có câu: “Người không phạm tội, nhưng giữ vật quý lại dễ mang họa.”
Ở thế giới này, nếu để lộ chuyện có không gian, cô chẳng khác nào dị loại. Im lặng chính là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Bà Trương nhìn cô gái 17 tuổi trước mắt kiên quyết nói ra suy nghĩ muốn thoát khỏi gia đình đó, tìm sự tự do.
Bà ấy mấp máy môi, một lúc lâu vẫn không biết nên nói gì.
Cuối cùng bà ấy xoa đầu cô, khẽ thở dài: “Cháu không thích gia đình đó, bà biết. Từ nhỏ cha mẹ cháu và cả bà nội cháu đã chỉ biết mắng chửi, đánh đập... Cháu muốn thoát khỏi họ, bà hiểu. Nhưng Tri Tri à, cháu phải biết, đã đi nông thôn rồi thì không dễ gì quay lại đâu, mà cuộc sống ở nông thôn nghèo khổ ra sao, cháu cũng hiểu chứ...”
Nói đến đây, giọng bà ấy nghẹn lại, nước mắt cũng tuôn rơi. Nếu cô là cháu ruột của bà ấy thì tốt biết bao...