Từ không gian lấy ra một chiếc khăn lông, cô chậm rãi lau sạch máu trên tay và trên mặt.
Tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết, cô phủi tay, lạnh nhạt liếc nhìn ba người đang hấp hối dưới đất, rồi quay người rời khỏi phòng giam.
“Anh, xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Trình Nhậm Trọng thấy em gái đi ra, trong mắt vẫn là nét phức tạp.
Anh ta mím môi, nhẹ nhàng lau vết máu dính trên mặt cô còn sót lại, rồi nhìn qua quần áo cô, trầm giọng nói: “Em gái, đến phòng làm việc của anh nghỉ một chút, anh đi mua bộ đồ mới cho em thay. Bộ này dơ rồi, đừng mặc nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây