“…”
Người nhân viên bán hàng tên Vương Mai nhìn cô gái trước mặt nhẹ nhàng móc ra ba chục đồng cùng phiếu mua hàng, lại bị ánh mắt cô cùng tiếng thúc giục dồn dập làm cho đỏ mặt tía tai.
Làm ở hợp tác xã bao lâu, ai mua đồ chẳng nhỏ nhẹ nịnh nọt với bà ta? Hôm nay là sao vậy chứ?!
Trước làn sóng thúc ép mỗi lúc một lớn, Vương Mai không dám hó hé thêm lời nào, cúi đầu vội vàng nhận tiền và phiếu, nhanh nhẹn gói mấy món sinh hoạt lặt vặt Lưu Tri Tri cần rồi đưa qua.
Lưu Tri Tri nhận lấy, liếc bà ta một cái rồi quay người nhường chỗ cho người khác, không nói thêm lời nào.
Cô tìm một chỗ vắng, thu hết đồ vào không gian, sau đó đi tới cửa hàng Dương Môn ở thị trấn, mua một bộ chăn đệm và quần áo dày dặn hơn.
Ra khỏi cửa hàng, cô lại ghé cửa hàng gạo mua ít bột mì mịn, rồi xách theo đống chăn mới và quần áo tìm góc khuất, lập tức chui vào không gian.
Trước khi vào nhà chính, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên màn hình, đã là 10:40 sáng.
Lưu Tri Tri định tranh thủ buổi trưa dọn dẹp lại nhà chính, tiện thể làm bữa trưa luôn.
Ăn xong, cô sẽ đến văn phòng thanh niên trí thức ở khu phố. Bằng mọi cách, cô phải kéo đứa con trai cưng của Vương Thúy Lan cùng đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức như mình!!
Vừa sắp xếp lại chăn gối, vừa suy tính chuyện đăng ký cho Lưu Quốc Bảo đi lao động, Lưu Tri Tri thấy căn phòng bắt đầu ra dáng tổ ấm, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đảo mắt nhìn căn nhà đã được dọn dẹp gọn gàng một lượt, cô xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, ngồi xuống ghế nghỉ một lát, tiện thể kiểm tra xem còn bao nhiêu tiền trong tay.
Nhìn xấp tiền giờ chỉ còn đúng một đồng tám hào, chỗ phiếu trộm được từ hộp đựng tiền của Vương Thúy Lan cũng xài sạch bách.
Lưu Tri Tri ngửa người tựa vào lưng ghế, thở dài thườn thượt, xem ra chiều nay mang ngô và đậu Hà Lan đến chỗ Tề Tam phải lấy thêm tí gì đó.
Một thân một mình xuống nông thôn, tình hình còn chưa biết ra sao, tay phải cầm chắc chút tiền mới yên tâm. Còn phiếu các loại…
Lưu Tri Tri bật dậy, cười hí hửng, trong hộp tiền của Vương Thúy Lan vẫn còn!
Lưu Tri Tri ngồi nghỉ trên ghế một lúc rồi mới đứng dậy rời khỏi nhà chính, đi đến khu trồng trọt của nông trường.
Cô kéo biểu tượng thu hoạch lúa mạch và đậu Hà Lan phía trên, chỉ cần bấm một cái là thu hoạch xong, sau đó lại kéo hạt giống ngô và đậu Hà Lan lên để trồng lại từ đầu.
Rồi cô ghé vào chuồng gà nhặt một quả trứng, tiện tay cho gà mái ăn một túi cám nữa, xong xuôi mới thong thả quay về nhà chính chuẩn bị nấu chút gì đó cho mình.
Trước khi nấu ăn, Lưu Tri Tri rửa tay trong nhà vệ sinh, trong lúc ấy lại vô thức nhìn vào gương, nhìn gương mặt hiện tại của mình. Sau cái cảm giác lạ lẫm và khó chịu ban đầu, giờ cô đã chấp nhận diện mạo mới này một cách bình thản hơn nhiều.
Gương mặt của nguyên thân khác hẳn so với cô ở thời hiện đại. Ở hiện đại, cô là một cô gái có gương mặt tươi sáng, thân hình khỏe khoắn, tính cách hoạt bát dễ gần.
Còn người này thì hoàn toàn trái ngược: dáng người nhỏ, thân hình gầy gò yếu ớt, làn da vàng vọt sạm đen khiến những đường nét vốn dĩ có chút ưa nhìn bị vùi lấp hoàn toàn, chỉ còn đôi mắt to tròn đen láy vẫn ánh lên vẻ thông minh lanh lợi, như mang một ánh sáng không thuộc về thế giới này.
Lưu Tri Tri nhìn mình trong gương, khẽ nhếch môi định nặn ra một nụ cười để khuôn mặt nhợt nhạt này có chút sức sống.
“He he.”
???
Ừm… cảm giác vừa ngố lại vừa đáng yêu là sao?
Cô chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện hai bên khóe miệng mình có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu ban nãy không cười lớn thì chắc cô cũng không phát hiện ra.
Lúm đồng tiền cơ đấy!
Lưu Tri Tri tiếp tục cười toe toét, ngắm nghía hai lúm đồng tiền hai bên miệng, mãi đến khi bụng bắt đầu réo lên đòi ăn mới chịu dừng.
Cô thu nụ cười lại, xoay người vào bếp chuẩn bị nấu một bát mì trứng.