Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 22:

Chương Trước Chương Tiếp

“Anh Tề, ông xem thử…”

“Lấy! Lấy hết! Cô gái à! Cô có bao nhiêu tôi lấy hết bấy nhiêu!”

Tề Tam chỉ liếc qua đống hàng trong tay cô đã quyết ngay, hàng ngon thế này không lấy là dại!

Lưu Tri Tri thấy ông ta nói muốn lấy hết, liền cười tít mắt thương lượng giá cả cho ngô và đậu.

Cô nhớ giá ở cửa hàng lương thực là 0.14 đồng một cân ngô, đậu là 0.19 đồng một cân.

Cô còn đang nghĩ nên nâng giá thế nào thì Tề Tam đã vỗ tay cái đét rồi nói: “Cô gái à, hai lần hợp tác vừa rồi rất suôn sẻ. Vậy thế này nhé, ngô với đậu bên người thân cô, tôi lấy hết, giá như lúa luôn.Một đồng một cân! Cô thấy sao?”

Nghe vậy, Lưu Tri Tri gật đầu ngay, được chứ! Sao lại không được!

Mấy thứ vốn chỉ vài hào một cân, bây giờ bán được một đồng một cân, cô đương nhiên phải bán!

Còn chuyện Tề Tam gom hàng rồi bán thế nào kiếm lời ra sao, đó là bản lĩnh của ông ta rồi.

Thỏa thuận giá xong, hai người lại hẹn nhau ba giờ chiều đến giao hàng, sau đó Lưu Tri Tri vui vẻ đẩy xe rời khỏi rừng gần chợ đen.

Cô đẩy xe nép vào một góc tối bên nhà máy dệt, sau khi xác nhận không ai theo dõi mình, mới thu xe vào trong không gian.

Sau đó lấy ra một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa thong thả đi về phía hợp tác xã.

Trời hè nóng hầm hập.

Trên đường đến hợp tác xã, trong lòng Lưu Tri Tri đầy phấn khích. Một tay cô đút túi áo, thi thoảng lại phải bóp bóp cục tiền 90 đồng trong đó.

Cứ như không chạm vào nó là thấy bất an trong lòng vậy.

Cũng chẳng trách được.

Tự nhiên bị ông trời ném từ một cuộc sống vinh hoa phú quý về cái thời dân tình còn đang vật lộn với cái đói cái nghèo này.

Nhất là còn xuyên vào một thân phận chẳng cha chẳng mẹ, bị bà nội đánh, bị em trai bắt nạt nữa chứ.

Cô không than trời trách người, không buông xuôi buông thả đã là quá giỏi rồi.

Vừa đi vừa cảm thán, lúc Lưu Tri Tri đến cửa hợp tác xã cũng không hay, buổi sáng mà chỗ này vẫn đông nghịt người.

Khó khăn lắm mới chen vào được, nhờ cô bán hàng lấy giúp mấy món cần mua.

Ai ngờ đối phương lại cau có, mặt mày nhăn nhó, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn, đập tay lên quầy, liếc cô từ đầu đến chân rồi gắt giọng: “Không có tiền không có phiếu thì đừng có tới đây làm loạn! Mấy thứ này cô mua nổi chắc?! Mau cút đi cút đi! Sau còn bao người đang chờ đấy!”

Vừa nghe xong, tâm trạng Lưu Tri Tri tụt dốc không phanh. Ở hiện đại cô cũng từng gặp mấy trường hợp kiểu này rồi, những người bán hàng chảnh chọe, không hiểu lấy đâu ra cái cảm giác hơn người ấy.

Lúc đó cô mặc một bộ đồ không có nhãn hiệu gì nổi bật đến quầy mua mỹ phẩm, bị nhân viên bán hàng liếc một cái rồi nói đầy kẻ cả: “Không mua nổi thì đừng đụng vào! Bộ mỹ phẩm này đắt lắm đấy! Có tiền mà đền không?!”

Giờ nhìn bà cô trung niên trước mặt kiêu căng tự mãn, tuy không thể gọi một cú điện thoại xử lý như ở hiện đại, khiến đối phương phải khóc lóc xin lỗi, nhưng cô vẫn có cách vả mặt bà ta mà không cần dùng tay!

Đúng lúc người xếp hàng phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn, định đuổi cô ra vì “mua không nổi còn đứng đó”, thì...

“Rốp!” Cô móc từ trong túi ra ba tờ tiền lớn hơi nhăn nhúm cùng với phiếu mua hàng tương ứng.

Lưu Tri Tri nhìn thẳng vào mặt bà cô bán hàng đang ngẩn người, lạnh giọng hỏi: “Đồng chí! Giờ tôi đủ tiền chưa?!”

Bên cạnh, một ông chú đang sốt ruột mua giấm cúi đầu nhìn đống tiền và phiếu, suýt nữa bật thốt “chà”, rồi hối bà cô bán hàng: “Tôi nói này đồng chí, nhanh cái tay lên! Người ta có tiền đó, mau lấy đồ người ta cần đi. Tôi còn đang gấp mua giấm đây!”

Ông chú vừa nói xong, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng: “Đồng chí bán hàng, còn đứng đực ra đó làm gì, mau lấy đồ đi chứ!”

“Trời ơi tôi sốt ruột chết được, phía trước không nhanh lên một chút được sao? Hai đứa con trai tôi sắp tan ca rồi còn chờ cơm...”

“Cái bà Vương này đúng là nhìn mặt bắt hình dong, lần trước tôi cũng bị...”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)