Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, không thấy Vương Thúy Lan và Lưu Đại Quốc đâu, đoán ngay là hai người đó đã đi làm sớm ở nhà máy rồi.

Ngoảnh lại, cô nhìn thấy nửa bát canh mì vón cục đặt trên bàn cơm ở góc tường, bên cạnh còn có một miếng bánh ngô khô cứng.

Lưu Tri Tri biết ngay, đây là “mẹ tốt” Vương Thúy Lan để phần bữa sáng cho cô.

Nếu không phải vì lần bị ép đi nông thôn này, theo ký ức của thân xác này trước đây, thì e rằng đến bát canh kia cô cũng chẳng được ăn.

Vương Thúy Lan chịu khó để phần bữa sáng này, chẳng qua chỉ vì muốn cô dưỡng sức.

Để cô có thể hồi phục lại sức khỏe, mà yên ổn thay con trai bà ta đi lao động ở quê.

Nghĩ đến đây...

Lưu Tri Tri cười khẩy trong lòng, xoay người đi tới bàn, nhấc ấm nước rót thêm nước nóng vào bát canh, rồi bẻ bánh ngô cho vào ngâm mềm ra.

Sau đó cô kéo ghế, cúi đầu ăn một cách ngon lành.

Tuy bữa sáng này không phong phú như bữa ăn thời hiện đại, nhưng vào lúc này, một bát canh nóng hổi lại trở nên rất đáng giá.

Lưu Quốc Bảo xồng xộc bước vào, tay cầm hai gói thuốc bắc từ nhà kho, vừa vào cửa đã thấy Lưu Tri Tri đang ăn như thể mấy đời chưa được ăn cơm.

“Bốp!”

Cậu ta vứt mạnh gói thuốc lên bàn, vênh váo hét:

“Lưu Tri Tri! Mẹ tao nói rồi, bảo tao phải canh mày sắc xong thì uống hết thuốc này!

Ăn xong thì mau đi nấu thuốc, đừng có lằng nhằng làm mất thời gian của tao!”

Hôm nay cậu ta đã hẹn mấy người bạn ra bờ sông bắt cá rồi đem ra chợ đen bán. Vậy mà sáng sớm mẹ cậu ta đã căn dặn nhất định phải trông cho Lưu Tri Tri uống xong thuốc mới được đi.

Tuy Lưu Quốc Bảo ham chơi thật, nhưng chuyện mẹ dặn thì cậu ta không dám lơ là.

Mẹ cậu ta nói, con nhỏ này yếu ớt vô dụng, không dùng thuốc điều dưỡng thì chưa chắc sống sót nổi ở nông thôn.

Nếu chẳng may cô lăn ra ngất giữa đường rồi bị đưa trả lại thì chẳng phải người phải đi thay chính là cậu ta à?

Chỉ nghĩ đến khả năng đó là cậu ta đã thấy rờn rợn rồi, quay sang thấy cái con “báu vật lỗ vốn” kia vẫn thản nhiên ngồi ăn.

Sợ trễ hẹn đi bắt cá, cậu ta lườm cô một cái rõ sắc, rồi đi lục lọi cái nồi đất để sắc thuốc, đặt lên bếp than, sau đó lúng túng xé gói thuốc ra đổ vào.

Lưu Tri Tri uống xong bát canh cuối cùng, quay đầu lại thì thấy Lưu Quốc Bảo đang luống cuống sắc thuốc cho mình.

Cô hơi bất ngờ, nhưng lập tức hiểu ra.

Tên này từ nhỏ đã bắt nạt thân xác này, giờ đột nhiên “tốt bụng”, chắc chắn là có mục đích.

Lưu Tri Tri chớp mắt nhìn tấm lưng to bè như bức tường của cậu ta. Đã có người tình nguyện hầu hạ thì cô việc gì phải khách sáo.

Cô đứng dậy, đem bát ra sân rửa sạch rồi trở vào ngồi bên bàn, im lặng chờ thuốc xong.

Về chuyện Vương Thúy Lan bắt thuốc bồi bổ cho mình, cô không phản đối.

Có câu: “Có sức khỏe mới có tương lai”, khỏe mạnh mới là vốn liếng sống còn.

Thân thể này vừa yếu vừa mệt, sống trong thời buổi nghèo khó thế này chẳng phải chuyện đùa.

Cô phải tận dụng mọi thứ có thể để bồi bổ cơ thể, dù thuốc bắc có đắng đến mấy cũng phải cố nuốt.

Khoảng nửa tiếng sau, thuốc đã sắc xong, Lưu Quốc Bảo hớt hải rót ra bát đưa cho cô.

Dưới ánh mắt giám sát đầy cảnh giác của cậu ta, Lưu Tri Tri nhăn mặt uống cạn không chừa một giọt.

Cô gắng nhịn cảm giác buồn nôn, vội chạy về nhà kho, lấy ra một miếng bánh ngọt trong không gian, từ từ nhấm nháp để át đi vị đắng.

Ăn bánh xong, lúc cô đi ra, Lưu Quốc Bảo đã khóa cửa nhà chính rồi rời đi.

Thấy cậu ta không còn ở nhà, Lưu Tri Tri nhanh chóng chạy sang góc tường cạnh nhà kho, vội vàng thu chiếc xe đẩy gỗ vào không gian.

Cơ thể gầy yếu của cô mới hồi phục được chút ít, hôm nay còn phải giao hàng cho Tề Tam, cô chẳng muốn tốn sức chút nào.

Tối qua trước khi ngủ, cô mới nhớ ra trong ký ức của thân xác này từng có chiếc xe đẩy, có nó thì ít ra hôm nay không cần phải giả vờ vác lúa trước mặt Tề Tam nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)