Cha mẹ và bà nội của nguyên thân dường như chẳng bao giờ yêu thương cô. Từ nhỏ đến lớn mỗi ngày cô đều bị mắng chửi, đánh đập, thậm chí phải chịu những hình phạt nặng nề. Khi có em trai thì tình trạng này càng trở nên tồi tệ hơn.
Nghĩ đến khuôn mặt vàng vọt và gầy gò, chưa từng nở một nụ cười của cô gái trong ký ức, Lưu Giai Duyệt bất giác đưa tay chạm lên mặt mình, cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi chảy qua.
Đó là nước mắt cô khóc thay cho số phận bi thảm của Lưu Tri Tri.
Cô nhìn lên trần nhà bằng gỗ đen sì rồi thì thầm:
“Lưu Tri Tri, cô gái ngoan ngoãn à, cuối cùng em cũng được giải thoát. Yên tâm mà đi đầu thai nhé. Cuộc đời và món nợ của em chị sẽ thay em hoàn thành!”
Vừa dứt lời dường như có một luồng gió nhẹ lướt qua căn phòng khẽ vuốt ve gương mặt cô rồi biến mất.
Lưu Giai Duyệt nằm trên giường nghiêng đầu nhìn qua khe cửa, ánh nắng rực rỡ ngoài sân chiếu rọi. Cô có cảm giác cơn gió ấy chính là lời tạm biệt của Lưu Tri Tri.
Thở dài thay cho nguyên thân, cô lại nghĩ đến danh tính của mình bây giờ: Lưu Tri Tri, 17 tuổi. Ở hiện đại cô còn lớn hơn cô gái này bốn tuổi.
Từ giờ trở đi cô chính là Lưu Tri Tri!
Nghĩ đến gia đình độc ác của nguyên thân, cô cúi đầu nhìn cơ thể gầy guộc đầy thương tích của mình bây giờ. Có lẽ thời gian tới cô phải nhẫn nhịn dưỡng thương thôi.
“Hu hu hu… Nghĩ mà xem, ở hiện đại mình sống cuộc đời tiểu thư nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp, muốn gì có nấy!
Vậy mà trời cao lại ném mình vào một nơi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm còn có nguy cơ chết đói bất cứ lúc nào!”
“Còn nữa! Ở hiện đại đọc tiểu thuyết thì mấy nhân vật xuyên không đều có bàn tay vàng hết! Mình thì sao?”
“Đừng nói với mình là dùng hai bàn tay trắng kéo lê thân thể ốm yếu này để sinh tồn trong thời đại này nhé!”
Cô ngửa mặt than thở:
“Ông trời ơi! Làm ơn cho con cái gì đó đi! Không gian thần kỳ, hệ thống cũng được, bất cứ bàn tay vàng nào cũng được! Con xin ông đấy!”
Lưu Tri Tri nghĩ mãi về “bàn tay vàng” đến mức đầu óc lơ mơ, cơn buồn ngủ kéo đến.
Toàn thân cô vừa đau vừa mệt, cái bụng trống rỗng như đang réo gọi từng hồi. Cô cần gấp một chút thức ăn để bù năng lượng, nhưng lúc này cơ thể yếu ớt đến mức không còn sức để đứng dậy tìm đồ ăn.
Ngay khi đôi mắt cô sắp nhắm hẳn đột nhiên nghe tiếng bước chân, một nặng một nhẹ truyền đến từ bên ngoài. Lưu Tri Tri cố nghiêng đầu hé mắt nhìn qua khe cửa.
Thì ra là cha của nguyên thân tên Lưu Đại Quốc và em trai Lưu Quốc Bảo.
Một người đi làm về, một người chơi bời chán chê cùng nhau trở về nhà dùng cơm trưa.
Hai cha con cười nói rôm rả bước vào sân, Lưu Quốc Bảo lớn tiếng gọi bà nội hỏi trưa nay ăn gì.
Lưu Đại Quốc thì mỉm cười nhìn Điền Tiểu Nga với vẻ hài lòng.
Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Lưu Tri Tri là:
“Thật là một cảnh tượng gia đình hạnh phúc, ấm no, con cháu quây quần!”
Cô nở nụ cười châm chọc rồi thiếp đi.
Khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ thì có một người phụ nữ trung niên bước vào sân.
Người này có dáng người trung bình, tóc ngắn ngang tai, gương mặt xương xẩu chẳng có gì nổi bật, làn da vàng vọt đầy nếp nhăn, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự toan tính.
Bà ta mặc bộ đồ công nhân màu xanh lam gọn gàng, chân đi đôi giày vải thủ công. Đây chính là mẹ của nguyên thân, tên Vương Thúy Lan.
Vương Thúy Lan vừa tan ca ở xưởng dệt liền nhanh chóng trở về nhà. Sáng nay bà ta ăn không nhiều, cả buổi làm việc bụng đói đến mức cồn cào.
Bà ta bước nhanh vào nhà chính với vẻ mặt cau có.
Khi thấy Điền Tiểu Nga đã nấu xong cơm, gương mặt bà ta mới giãn ra nở nụ cười hài lòng.
Năm người ngồi quây quần bên những món ăn thơm ngon, mỡ bóng loáng chảy khắp miệng. Nhưng không một ai nhắc đến việc tại sao Lưu Tri Tri không đến ăn, cứ như trong nhà vốn không có sự tồn tại của cô.