Lưu Tri Tri nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn Trần Mai Mai thêm lần nữa rồi cắn răng hạ quyết tâm: “Đi!”
Hai người vừa vào bếp chưa đầy năm phút, sân trước đã vang lên mấy tiếng bước chân nặng nề.
“Anh Lục, là cái phòng bên tai trái phải không?”
Lục Tử nheo đôi mắt ti hí, cầm đèn pin soi bừa quanh sân. Nghe câu hỏi, anh ta lập tức nghiến răng quát khẽ: “Im đi! Đừng có lắm lời, làm bọn họ thức dậy thì mày chết chắc đấy!”
Thím Trương đã dặn đi dặn lại rồi, chuyện này tuyệt đối không được làm ầm lên, nếu để đám thanh niên trí thức khác biết được, mọi chuyện rùm beng lên, đến lúc đó họ sẽ chẳng yên thân đâu!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây