Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Hai mươi mấy năm sống chung, bà ta hiểu quá rõ bà mẹ chồng kia.

Thiên vị thằng con út thì thôi đi, thằng em chồng đó cũng là loại chỉ biết ăn không, chẳng ra gì cả.

Ba trăm đồng mà đưa được cho chồng bà ta mới lạ đấy!

Thấy vợ vẫn có vẻ không vui, Lưu Đại Quốc với gương mặt chữ điền đỏ ửng, lảo đảo đứng dậy, vỗ vỗ vai bà ta, cười hề hề nói to: “Bà đừng cau có nữa, mẹ về thì nấu cơm giặt giũ, chăm Quốc Bảo cũng có người san sẻ cho bà. Còn ba trăm đồng kia, tôi đã nói là làm, nếu Chí Quốc không trả thì coi như tôi cho nó trước tiền cưới luôn!”

Vương Thúy Lan cầm đũa nhìn con trai, im lặng.

Chồng nói cũng có lý, mẹ chồng không có nhà, Lưu Tri Tri lại nằm liệt giường, bà ta sáng tối đi làm về còn phải nấu cơm giặt giũ, đúng là mệt muốn chết.

Nghĩ thông rồi, bà ta nhìn bóng lưng chồng đã đi về phòng bên, hét với theo: “Được! Đợi con nhỏ Tri Tri đi rồi tôi dọn dẹp! Đại Quốc, ông đi tìm Chí Quốc đòi tiền thì phải cứng rắn vào đấy nhé!

Đó là tiền vợ chồng chúng ta còng lưng làm ở nhà máy nửa năm đó! Đòi được thì cứ đòi, cưới vợ thì tốn bao nhiêu chứ...”

Sáng hôm sau.

Thị trấn Dương Môn vẫn chìm trong lớp sương mỏng, mặt trời chưa ló rạng,

Lưu Tri Tri đang ngủ ngon trong không gian thì tỉnh dậy và bước ra ngoài.

Căn nhà gỗ vào sáng sớm càng lộ rõ cái ẩm lạnh.

Cô dọn lại lớp ngụy trang tối qua, rồi định lên nhà trên ăn sáng.

Lưu Tri Tri đã có kế hoạch rồi. Trước khi về quê, cô sẽ tranh thủ bốn ngày này để bồi bổ lại sức khỏe.

Đường về Đông Bắc xa xôi, nhỡ đâu đi giữa đường mệt quá ngất xỉu, lại gặp người xấu thì toi luôn.

“Cọt kẹt” một tiếng, vừa đẩy cửa gỗ ra, cô đã giật mình: “Chết tiệt... Lưu Quốc Bảo! Mới sáng sớm mày đứng chình ình trước cửa làm cái gì hả?!”

Lưu Tri Tri ôm ngực, trừng mắt nhìn Lưu Quốc Bảo, tên nhóc béo đến mức không thấy mắt không thấy cổ, lại cúi đầu nhìn cái ghế nhỏ cậu ta xách theo trong tay.

Thằng nhóc chết tiệt, sáng sớm đứng đó định làm gì?!

Lưu Quốc Bảo liếc nhìn Lưu Tri Tri gầy gò đen nhẻm, trong đầu lại nghĩ tới chuyện hôm qua cha mẹ nói con nhỏ vô dụng này sắp thay cậu ta về quê, lập tức cười đến rung cả mỡ.

Cậu ta nghe mấy đứa bạn kể, mấy người về quê xây dựng rồi học tập làm thanh niên trí thức ấy, không đứa nào không bị hành bởi môi trường khắc nghiệt, việc đồng áng nặng nề, bữa đói bữa no, quần áo thì rách rưới, sống chẳng ra gì.

May mà cha mẹ cậu ta thương cậu ta, chuyện khổ như vậy thì để con nhỏ đen đúa này đi cho rồi!

Đỡ phải ăn chực nằm chờ trong nhà!

Lưu Tri Tri cau mày, lạnh lùng nhìn Lưu Quốc Bảo đang cười như thằng điên, sao cô lại không hiểu cậu ta đang nghĩ gì chứ.

Chẳng phải đang mừng vì cô thay cậu ta đi làm thanh niên trí thức đấy sao!

Hừ!

Người ta thường nói, người trong một nhà thì phải “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia” chứ!

Một mình cô về quê thì chán lắm, kiểu gì cũng phải cho Lưu Quốc Bảo nếm thử mùi vị này!

Trong đầu tính toán kế hoạch, Lưu Tri Tri ngẩng đầu cười nham hiểm với cậu ta, sau đó giơ tay đẩy thẳng cậu ta ra rồi đi lên nhà trên.

Lưu Quốc Bảo bị đẩy lảo đảo, đứng ngẩn người vài giây rồi trợn mắt tức điên, ném thẳng cái ghế xuống đất, gào lên với Lưu Tri Tri: “Đồ tiện nhân! Lá gan mày lớn lắm rồi đấy! Mày dám đẩy tao à!”

Lưu Tri Tri dừng bước, quay lại lườm cậu ta một cái, nhếch môi cười nhạt: “Chó ngoan không cản đường, ai cản thì tôi đẩy!”

Lưu Quốc Bảo không tin nổi lời vừa rồi là từ miệng con nhỏ rụt rè ngày nào. Đôi mắt vốn chẳng to của cậu ta lúc này mở trừng trừng, nói cũng lắp ngô: “Mày... tao... Tao không phải chó! Không đúng! Mày đang chửi ai đấy!!”

Khóe môi của Lưu Tri Tri khẽ nhếch lên, lười mở miệng đôi co với tên ngốc to xác Lưu Quốc Bảo nữa.

Cô nhấc chân bước vào nhà.

Tối qua cô chỉ ăn hai miếng bánh, giờ đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)