Ông ấy nhanh chóng nói “Chờ chút” rồi cúi đầu báo cáo: “Thưa tư lệnh, nhị thiếu gia gọi tới, nói có việc gấp muốn gặp ông.”
Trình Nghiệp vừa ngồi xuống, trên người mặc quân phục màu xanh sẫm đầy uy nghi, dáng người cao ráo mạnh mẽ không thô kệch, tựa như chim ưng giữa màn đêm, khí thế bức người.
Gương mặt gầy góc cạnh, lông mày kiếm sắc, tuy có phần mệt mỏi nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự nghiêm nghị và sắc bén. Trên trán đã hằn vài nếp nhăn, tóc điểm bạc.
Ông ấy đang nhắm mắt, day day huyệt thái dương, nghe vệ sĩ Tôn nói vậy thì nhíu mày, giọng khàn khàn: “Nhậm Viễn à? Thằng nhóc đó không lo yên phận trong quân đội, lại tìm tôi có chuyện gì?”
Vừa nói ông ấy vừa đứng dậy định nghe máy, lại sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi thêm: “À đúng rồi, mấy ngày nay thằng con trai cả của tôi có gọi điện hay gửi thư về không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây