Lưu Tri Tri liếc nhìn tờ giấy bị ném lên giường, truy hỏi: “Bà nói là tôi đi? Nhưng sao tôi nhớ người bên khu phố đến thông báo là tên em trai tôi cơ mà?!”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Thúy Lan lập tức lạnh xuống. Con nhãi này! Dám chất vấn bà ta! Bà ta quát lớn: “Con tiện nhân này! Tao nói mày đi thì là mày đi! Con trai tao sao phải xuống nông thôn?! Bốn ngày nữa, ngoan ngoãn dọn đồ rồi theo đội rời đi! Đừng có giở mấy trò mèo vô dụng với tao!”
“Còn nữa! Đừng tưởng không đi là xong nhé, tao nói cho mày biết, danh sách xuống quê viết rõ tên mày rồi đấy! Không đi? Không đi thì chờ bị lôi vào trại cải tạo đi nhé!”
Lúc đầu Vương Thúy Lan còn định tử tế nói chuyện này với cô, nhưng vừa thấy bộ dạng bình tĩnh không sợ hãi kia là lại muốn nổi khùng. Quái thật, trước kia con nhãi này còn biết nghe lời, giờ sao lại thành ra thế này? Bị Điền Tiểu Nga đánh đến hỏng đầu rồi chắc?!
Bà ta nói hết những gì cần nói, lời hăm dọa cũng thốt cả rồi, chẳng sợ cô làm lớn chuyện. Buổi chiều đi làm, bà ta lại nghĩ đến lời Lưu Đại Quốc nói.
Ừ nhỉ, danh sách xuống nông thôn giờ đúng là tên của Lưu Tri Tri, chẳng liên quan gì đến con trai bà ta. Dù có làm ầm lên, thì cả nhà bà ta cũng có thể nói rằng là do cô không chịu đi.
Hừ! Đến lúc đó, không muốn đi cũng phải đi!
Vương Thúy Lan hớn hở liếc nhìn Lưu Tri Tri một cái, ra khỏi nhà gỗ lại quay vào, ném hai túi thuốc bọc giấy thuốc Bắc lên người cô, châm chọc: “Từ mai bắt đầu uống thuốc cho tử tế vào, cái bộ dạng này của mày đừng có mà chết dọc đường trước khi về tới nông thôn đấy!”
Nói xong, chẳng thèm ngoái lại, bà ta quay người rời khỏi nhà gỗ, môi vẫn nở nụ cười khoái chí quay về nhà chính.
Trong căn nhà gỗ tối om, vẻ mặt của Lưu Tri Tri chìm hẳn vào bóng tối.
Nếu Vương Thúy Lan quay đầu lại nhìn một cái, chắc chắn sẽ phát hiện ra “đứa con gái hời” này đang dùng ánh mắt như thể đang nhìn người chết, lạnh lẽo vô cảm, dán chặt vào bóng lưng của bà ta.
Mãi đến khi khung cửa nhà gỗ che khuất tầm mắt, Lưu Tri Tri mới chậm rãi thu lại ánh nhìn.
Cô nghiến chặt răng, đồng tử đen láy chứa đầy phẫn nộ bị đè nén, người căng cứng như dây đàn, cố dằn lại cơn thôi thúc muốn bật dậy đập cho Vương Thúy Lan một trận.
Ban đầu cô chỉ định thay Lưu Quốc Bảo về quê, tranh thủ dưỡng sức, kiếm chút tiền rồi quay về xử lý đám người chẳng khác gì cầm thú trong cái nhà này!
Nhưng giờ thì...
Lưu Tri Tri đã chịu đủ rồi!
Lại nghĩ đến từ nhỏ đã bị Vương Thúy Lan và Lưu Đại Quốc đối xử tệ bạc, bị Lưu Quốc Bảo và Điền Tiểu Nga bắt nạt, đánh mắng...
Lưu Tri Tri thề!
Nếu không làm một trận cho ra trò trước khi đi, cô cảm thấy quá có lỗi với bản thân mình!
Sau khi suy tính một hồi trong đầu, cô ngồi dậy, cầm lấy điểm tâm và tờ giấy thông báo đi lao động ở nông thôn.
Liếc nhìn cánh cửa gỗ đang mở, cô chẳng thèm bận tâm xem Vương Thúy Lan có quay lại hay không.
Tay xách điểm tâm và mảnh giấy, cô lướt người một cái, chui vào không gian.
Lưu Tri Tri ngồi trong căn nhà chính bên trong không gian, vừa ăn điểm tâm, vừa chăm chú đọc tờ giấy ghi địa điểm đi lao động.
“Tỉnh Đông Bắc...”
Nghĩ đến băng tuyết ngập trời và cái lạnh chết người ở đó, cô rùng mình một cái.
Cô nhớ lần trước ở hiện đại, cô và mấy người bạn từng cố tình chọn giữa mùa hè để đi du lịch Đông Bắc. Kết quả là vẫn bị rét run vì cái lạnh buổi sáng sớm và chiều tối.
Chưa tới hai ngày cả đám đã cuốn gói về nhà.
Lưu Tri Tri nuốt miếng điểm tâm trong miệng, nhìn lại địa chỉ nơi mình sắp đến, tâm trạng lại bình tĩnh lạ thường.
Không quan trọng là địa chỉ này do khu phố sắp xếp ngẫu nhiên hay Vương Thúy Lan cố tình yêu cầu.
Đến Đông Bắc thì đã sao?
Dù giữa mùa hè, ở đó góc nào cũng còn băng giá, nhưng chỉ cần cô chuẩn bị đủ đồ giữ ấm, trụ lại đến kỳ thi đại học cũng chẳng vấn đề gì.