Trên đường về, Lưu Tri Tri vừa đi vừa lục lại ký ức của cơ thể này. Cô cần khoan lỗ vào viên đá trắng kia để xỏ dây, rồi đem trả lại vào hộp giấu tiền của Vương Thúy Lan.
Dựa vào ký ức, cô tìm đến một tiệm mộc cũ kỹ trên phố, nhờ ông lão thợ mộc khéo tay khoan giúp viên đá một lỗ.
Ông lão không hỏi nhiều, tưởng con gái thích mấy thứ đồ kỳ quặc nên cũng chẳng để tâm, chỉ dùng bút đánh dấu chỗ cần khoan, xác nhận lại vị trí với cô, rồi bắt đầu khoan một cách cẩn thận.
Về đến nhà gỗ.
Lưu Tri Tri lấy miếng ngọc hồng nhạt từ trong không gian ra, đặt cạnh viên đá trắng vừa khoan xong để so sánh. Nhìn sơ qua thì cũng giống rồi, có thể qua mặt được là được!
Cô gỡ sợi dây đen từ miếng ngọc cũ, buộc lên viên đá trắng. Nhân lúc Vương Thúy Lan và Lưu Đại Quốc còn chưa tan làm, cô trèo cửa sổ vào nhà (sáng nay Vương Thúy Lan đã khóa cửa chính trước khi đi làm), dùng kẹp tóc cạy mở chiếc hộp nhỏ, gói viên đá trắng vào mảnh vải rồi đặt lại vào chỗ cũ.
Nhìn hai xấp tiền giấy trong hộp, Lưu Tri Tri khẽ nhướng mày, trong lòng nảy ra một ý nghĩ có phần… xấu xa.
Sau khi đặt đá xong, Lưu Tri Tri quay lại căn nhà gỗ của mình, vào không gian và nhìn thời gian trên màn hình, bốn giờ bốn mươi phút, còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm của Vương Thúy Hoa và Lưu Đại Quốc.
Lưu Tri Tri tiếp tục bận rộn trong không gian nông trại, kéo toàn bộ số lúa mì đã chín lên trên để thu hoạch, rồi trồng tiếp một lứa ngô mới.
Sau đó cô đến bên chuồng gà, thu hoạch được một quả trứng, cho gà ăn một túi thức ăn rồi để nó tiếp tục đẻ trứng.
Lúc nãy khi nhấn vào phần thức ăn cho gà, cô thấy số thức ăn gà sản xuất trước đó đã dùng hết, liền đi đến máy chế biến, chọn loại thức ăn cần sản xuất rồi kéo vào khu vực sản xuất, mười phút sau sẽ có hai túi thức ăn mới.
Lưu Tri Tri đứng bên máy chế biến nghiên cứu cách nó hoạt động, thì ra sau khi cô nhấn sản xuất, máy sẽ tự động lấy hai phần lúa mì và một phần ngô từ kho lương thực, trộn lại rồi nghiền nhuyễn.
Sau khi hiểu được cơ chế vận hành, cô ngẩng đầu nhìn thời gian, năm giờ mười phút. Cô treo ba túi ngô và ba túi đậu Hà Lan lên gian hàng, chỉ nghe tiếng “soạt soạt soạt”, số vàng trên màn hình lại tăng lên 1140, cấp độ cũng tăng thêm một phần ba.
Nhìn số vàng đã lên tới hơn một nghìn, Lưu Tri Tri thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn thoát khỏi không gian. Trong đầu cô đã tưởng tượng đến cảnh robot mà 66 nói đang vẫy tay gọi mình. Cô phải cố gắng cày cuốc gom vàng nhanh chóng, vì nếu cô không ở trong không gian, tất cả mọi thứ sẽ chẳng ai thu hoạch giúp, thật sự quá lãng phí tài nguyên và thời gian.
Đúng lúc Lưu Tri Tri còn đang mơ màng nghĩ đến robot, Vương Thúy Lan và Lưu Đại Quốc tan làm về đến nhà, hai người vào nhà chính thì thầm với nhau một lúc.
Vương Thúy Lan xách theo mấy cái bánh điểm tâm, trên mặt là nụ cười cứng ngắc hiếm thấy, rồi đi về phía nhà gỗ.
“Tri Tri, mẹ vào xem con một chút nhé!”
Vương Thúy Lan đẩy cửa bước vào, thấy Lưu Tri Tri đang nằm trên giường, cố gượng cười.
Lưu Tri Tri đã sớm giấu hết cảm xúc từ trước khi bà ta vào, vô cảm nhìn túi bánh bọc giấy dầu trong tay bà ta, trong lòng cười lạnh: ‘Xem ra lần này chịu chi rồi đấy!’
Cô thu ánh mắt lại, chậm rãi ngồi dậy, nhìn gương mặt gượng cười quái dị của Vương Thúy Lan, thản nhiên nói: “Có chuyện gì không?”
Vừa thấy dáng vẻ thờ ơ không để ai vào mắt của cô, Vương Thúy Lan đã thấy tức, dẹp luôn nụ cười, ném mạnh túi điểm tâm lên giường, gằn giọng: “Con kia! Tao đến thông báo cho mày! Khu phố yêu cầu mỗi nhà ai không có việc thì phải đi nông thôn xây dựng, vừa hay nhà mình mày là rảnh nhất! Tao đã đăng ký tên mày rồi!”
“Đây! Đây là nơi mày sẽ đến, thông báo nói bốn ngày sau xuất phát. Tao cũng bắt mạch lấy cho mày hai thang thuốc, mấy hôm nay mày nấu thuốc uống vào, dưỡng cho người khỏe rồi chuẩn bị đi về quê!”