Gương mặt cúi gằm của Vương Cường Nguyên thoáng lộ vẻ hung ác. Anh ta liếc nhìn viên gạch dưới chân, một ý nghĩ thoáng qua đầu.
Cắn răng chịu đau, anh ta ngẩng đầu cười gượng nhìn Lưu Tri Tri, lúc thấy khuôn mặt cô ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng anh ta chợt giật mình.
Không ngờ cô lại ngày càng xinh đẹp như thế.
Cùng lúc đó, ý đồ trong đầu anh ta càng thêm mãnh liệt.
“Hơ, hơ hơ… tri thức Lưu, cô hiểu lầm rồi. Tôi đâu có theo dõi cô, tôi cũng chỉ lên trấn mua ít đồ thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây