Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 15:

Chương Trước Chương Tiếp

Người ta thường nói: “Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn vạn bất năng.”

Số tiền vừa bán lúa lúc nãy, Lưu Tri Tri đem đi mua quần áo là tiêu sạch bách, chẳng còn lấy một xu. Cô đành phải lê tấm thân nặng nề đến khu tập thể cạnh nhà máy khăn mặt, lén lấy ra năm quả trứng gà từ không gian nông trại rồi bán được bốn hào.

Lưu Tri Tri cầm bốn hào trong tay, vừa đi vừa nghỉ mà hướng thẳng về trạm thu mua phế liệu ở đầu đông thị trấn Dương Môn.

“Này cô gái! Vào đó làm gì đấy?!”

Ngay cổng trạm phế liệu, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ xanh lam nghiêm nghị, đứng chắn ngay cửa. Thấy cô gái chống gậy đi từ xa đến, ông ta cau mày quát.

Lưu Tri Tri hít sâu một hơi, tay trái siết chặt cây gậy trong tay để giữ thăng bằng, ngước nhìn người đàn ông trước mặt, chân thành nói: “Chú ơi, cháu chỉ muốn vào xem có cuốn sách giáo khoa nào không, tìm vài quyển về đọc cho đỡ buồn ấy mà.”

Hai ngày nay, cơ thể này khiến đầu óc cô cứ lơ mơ. Giờ đến trạm phế liệu, cô chợt nhớ ra một việc, hiện tại là năm 1975, hai năm nữa thôi là sẽ khôi phục kỳ thi đại học trên toàn quốc. Cô còn đang háo hức muốn thi đại học đây... Nhưng nghĩ lại mới thấy buồn cười!

Cơ thể này trước kia hoàn toàn mù chữ, đúng nghĩa đen. Cô phải bắt đầu học lại hết kiến thức cấp ba của thời đại này. Đã đến trạm phế liệu rồi, nhân tiện tìm thử sách giáo khoa xem sao. Cô nhớ hình như cấp ba thời đó chỉ có năm môn: Văn, Toán, Chính trị, Lịch sử và Địa lý.

Nghĩ đến năm môn học kia, Lưu Tri Tri lại thở dài lần nữa. Chỉ mong sách giáo khoa thời đó không quá khó. Dù ở hiện đại cô học không tệ, nhưng ra trường rồi kiến thức cũng bay sạch, chỉ còn mỗi ăn chơi là giỏi.

Người đàn ông trung niên nghe Lưu Tri Tri nói muốn tìm sách thì nhìn cô từ đầu đến chân. Cơ thể gầy yếu đến mức này mà còn đòi đọc sách?

Ông ta nghi hoặc hỏi: “Có đem tiền theo không đấy? Không có thì mau về nhà nghỉ đi!”

“Có rồi, có rồi ạ!”

Lưu Tri Tri vội vàng lấy bốn hào từ túi áo ra cho ông ta xem. May mà cô bán trứng kịp thời, không thì hôm nay đừng mong vào được trạm phế liệu, càng đừng nói đến việc tìm miếng ngọc thay thế.

Thấy mấy đồng tiền nhàu nát trong tay cô, người đàn ông gật đầu: “Vào đi. Mấy cuốn sách cô cần tìm nằm sát chân tường bên trái trong sân. Tìm xong thì mau ra, đừng lục tung mấy chỗ khác!”

Lưu Tri Tri gật đầu lia lịa, vào trong rồi tính sau. Biết đâu lại vớ được món hời thì sao?! Cô còn nhớ trong mấy tiểu thuyết từng đọc, có người nhặt được cả đồ quý như ngọc cổ ở trạm phế liệu mà phất lên đấy!

Chống gậy vào sân, cô nhìn quanh, thấy đống phế liệu được phân loại gọn gàng chất thành từng đống trên khu sân khoảng 60 mét vuông. Không chần chừ nữa, cô đến chỗ chất đầy bát đĩa cũ, ngồi xuống tìm thử xem có miếng ngọc nào giống không.

Lục tìm nửa ngày không thấy miếng nào giống, nhưng lại nhặt được mấy món đồ bằng ngọc trông có vẻ có giá trị, cô tiện tay thu vào không gian.

Không có ở đây, Lưu Tri Tri lại qua khu chứa các mảnh vụn nhỏ, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm.

“Ồ!”

Giữa đống hạt cườm và mảnh đá vỡ, cô nhìn thấy một viên đá trắng tinh hình giọt nước. Cô nhặt lên xem kỹ, thấy khá giống với miếng ngọc mình từng lấy trộm, chỉ là cần khoan một lỗ để xỏ dây vào thôi.

Lưu Tri Tri cất viên đá đi. Đã tìm được vật thay thế, cô không nán lại nữa mà đi đến chỗ sát tường để tìm sách giáo khoa.

Vừa đến nơi, mắt cô sáng rỡ. Không cần mất công tìm, ở đây có hẳn một đống sách giáo khoa cấp ba, còn có cả sách tham khảo, đề thi cũ nữa chứ!

Cô vui mừng chọn ra năm quyển sách giáo khoa, còn tất cả sách tham khảo, đề thi, tài liệu giảng dạy… đều thu hết vào không gian.

Sau đó cô mang năm cuốn sách đi ra cổng tìm ông chú trông cửa, cho ông ta xem qua, đưa hai hào rồi hí hửng rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)