Lưu Đại Quốc hất tay bà ta ra, ngồi phịch xuống ghế, nhíu mày cáu kỉnh: “Còn gì nữa! Bà không thấy cái thái độ nó à?! Con khốn không có giáo dục! Không phải bà đã nhờ Chủ nhiệm Vương đổi tên rồi sao!”
“Giờ con chúng ta không phải là thanh niên trí thức nữa, mà là con nhỏ kia. Nó mà không đi, người bên khu phố chắc chắn không để yên cho nó đâu!”
Vương Thúy Lan nghe mà vẫn không yên tâm. Nhỡ đâu Lưu Tri Tri nhất quyết không đi thì sao? Lỡ cô làm ầm lên, chuyện bà ta đổi tên bị lộ thì sao? Còn khoản trợ cấp hai trăm đồng kia, bà ta còn chưa kịp tiêu!
Bà ta vội nói hết mối lo của mình cho chồng nghe. Lưu Đại Quốc nghe xong thì sững người, đập tay xuống bàn: “Nó dám chắc?! Con nhỏ đó trước giờ cứ lầm lì rụt rè, sao dám làm mấy chuyện này chứ?!”
Vương Thúy Lan nhíu mày, nhớ lại thái độ kỳ lạ của Lưu Tri Tri lúc nãy, trong lòng hơi sợ. Nhưng rồi lại tự an ủi, chắc là do bị Điền Tiểu Nga đánh quá thôi.
Bà ta thở dài, suy nghĩ rồi nói: “Tối ông về để tôi nói chuyện với nó. Giờ tôi đi mua ít thuốc về cho nó uống, dưỡng sức cái đã.”
“Chuyện cho nó xuống nông thôn ông đừng dính vào, để tôi xử lý.”
Lưu Đại Quốc gật đầu. Nhưng nghĩ đến thái độ lúc nãy của Lưu Tri Tri, ông ta càng thấy khó chịu. Giờ ông ta đã có con trai rồi, đứa con gái tiện nghi kia tốt nhất là chết luôn ngoài kia cho rồi!
Trong đầu ông ta không ngừng nguyền rủa Lưu Tri Tri, miệng thì vẫn bình thản ăn uống, còn Vương Thúy Lan thì vừa và cơm vừa nghĩ cách dụ Lưu Tri Tri đi vùng sâu vùng xa.
Trên phố, Lưu Tri Tri đầy tò mò nhìn những cửa tiệm mang phong cách cổ xưa hai bên đường. Cô đi từ đầu đến cuối phố, ngang qua hợp tác xã thì thấy bên trong treo mấy bộ quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ, màu sắc đen trắng xám xanh quân đội gì cũng có. Với cô, chúng đẹp vô cùng.
Cúi đầu nhìn bộ đồ rách bươm trên người, lại nghĩ đến việc bản thân không có một xu dính túi, cô cắn răng, quay người chạy thẳng về phía chợ đen. Cô phải kiếm tiền, cô muốn có đồ mới!
Chợ đen ở thị trấn Dương Môn nằm sau nhà máy dệt không xa, giữa một rừng cây nhỏ. Xung quanh có mấy gã đàn ông cao to canh gác, phòng khi có người từ đội kiểm tra đến bất ngờ.
Giữa trưa, chợ đen chỉ lác đác vài người mua bán. Trước khi vào rừng, Lưu Tri Tri trốn vào góc lấy ra từ không gian nửa bao lúa mì căng đầy.
Khoảng ba mươi cân. Cô ôm bao lúa đi một đoạn rồi lại nghỉ, thở hồng hộc suốt mười lăm phút mới đến nơi.
Một gã đàn ông trung niên chặn đường cô, nghi ngờ hỏi: “Vô đó làm gì? Mở bao ra tôi xem thử!”
Lưu Tri Tri thở dài một hơi, đặt bao xuống đất, mở miệng bao ra, vừa thở hổn hển vừa nói: “Anh... anh coi đi... tôi… khụ… khụ… tôi đem bán…”
Gã đàn ông trung niên thấy lúa bên trong vừa to vừa bóng, còn ngửi được mùi thơm nồng của lúa mới, thì mắt sáng rỡ. Anh ta cúi người bốc một nắm kiểm tra kỹ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Tươi thế này mà đem bán?!
Gã đàn ông trung niên, Tề Tam, gấp gáp hỏi: “Cô gái! Bao nhiêu tiền? Tôi mua hết, đỡ phải mang vô trong!”
Lưu Tri Tri nhìn người đàn ông trước mặt như vừa nhặt được tiền, trong lòng cười thầm: Xem ra hàng trong không gian nông trại không lo ế rồi. Như vậy cô có thể yên tâm kiếm tiền rồi!
Lưu Tri Tri liếc nhìn Tề Tam một cái. Anh ta hỏi giá mà cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ bán bao nhiêu. Hiện giờ giá lúa mì ở cửa hàng lương thực là 0.145 đồng một cân, nếu mang ra chợ đen, chắc cũng phải gấp đôi chứ nhỉ?
Lưu Tri Tri tính nhẩm một chút... ối dào! Gấp đôi cũng chẳng lời được bao nhiêu! Tính ra cũng chỉ kiếm được có tám đồng bảy hào, trong khi lúa của cô thì chất lượng khỏi phải bàn. Cắn răng một cái, cô dứt khoát báo giá tròn: nửa đồng một cân.
Cô cứ tưởng gã đàn ông sẽ chê đắt rồi bỏ đi, ai ngờ Tề Tam chỉ gật đầu cái rụp, rồi tiện tay lấy ngay một cái cân treo trên cây gần đó. Cân đúng ba mươi cân lúa mì, nhanh gọn đưa cho cô một xấp tiền mười lăm đồng.