Cô ngồi trên bàn đu dây, vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn viện bảo tàng vừa quen thuộc lại xa lạ này, nơi này giống như một không gian độc lập với thế giới, đứng yên ở nơi này, đã không còn thời gian cũng không có mặt trăng mặt trời, vĩnh viễn dừng lại ở buổi sáng ngày hôm đó.
Xung quanh viện bảo tàng bị sương mù dày đặc bao phủ, Ân Ngọc Dao hoàn toàn không hề tò mò đi xuyên qua lớp sương mù kia sẽ đến nơi nào, thậm chí cũng không muốn tìm đường quay về. Cô ở bên đó sống cô đơn một mình đã lâu lắm rồi, vẫn là thế giới ở thập niên bảy mươi này tốt hơn. Ở nơi này, em trai của cô còn sống vui vẻ, không phải chỉ là một cái mộ bia lạnh như băng.
Trước kia mỗi lần đến tết nhất lễ lộc, cô cứ luôn nhớ đến cha mẹ và em trai vì đón cô mà xảy ra tai nạn xe cô. Có đôi khi cô đi ngang qua trường học nhìn thấy mấy đứa con trai chơi bóng rổ, cô cũng sẽ nhịn không được nghĩ, nếu em trai cô lớn lên, có phải em ấy cũng sẽ đẹp trai như thế hay không.
Hiện tại thì tốt rồi, cô không cần phải ảo tưởng nữa, cô có thể tận mắt nhìn thấy em trai lớn lên.
Ân Ngọc Dao nhìn ra ngoài sân, cô nhớ lại cảnh mỗi ngày mình lái xe đi vào trong cánh cửa này đi làm, hình như đã trải qua mấy đời rồi. Cô múc một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng, bơ mềm mại tan trong miệng, thật đúng là mùi vị làm người ta nhớ nhung mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây