Bắt đầu từ một tháng trước ông ấy đã bắt đầu phỏng vấn năm sáu người trẻ tuổi, có người còn vẽ được vài nét, có người vẽ là gì còn không biết, lãng phí đồ đạc không. Nhưng mà nếu người ta đã đến thì cũng không thể từ chối được, lỡ như người này biết vẽ thật thì sao?
Lý Thu Sinh âm thầm thở dài trong lòng, nhìn về phía Tiểu Trương vẫy tay, ý bảo anh ấy đi lấy dụng cụ vẽ tranh đi.
“Mời vào, mời cô ngồi.” Lý Thu Sinh lấy ra tách trà sạch rót cho Ân Ngọc Dao một ly nước, mời cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó mới hỏi: “Cô tên gì? Có biết chữ không? Biết vẽ tranh không?”
Ân Ngọc Dao nở một nụ cười phù hợp, tự nhiên hào phóng nói: “Tôi tên Ân Ngọc Dao, mới vừa tốt nghiệp cấp ba xong, từ nhỏ đã đi theo người lớn tuổi trong thôn học vẽ rồi.”
Quả nhiên lại là như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây