Hai người nói nói cười cười đi đến trước cửa bệnh viện, Ân Ngọc Dao bảo Ân Ngọc Lỗi xách theo gà đứng ở bên ngoài chờ, cô chỉnh quần áo lại giúp cậu bé, nhỏ giọng dặn dò nói: “Lát nữa gặp được dì Trần, em nhớ cảm ơn dì ấy đã tặng thực phẩm dinh dưỡng cho chúng ta, nhưng mấy món ngon như thịt bò và xương sườn thì em đừng nói ở bên ngoài và trước mặt người nhà của dì ấy.”
“Em biết rồi.” Ân Ngọc Lỗi tinh nghịch hạ giọng nói: “Chúng ta cảm ơn là dì Trần sẽ ngầm hiểu rồi. Nếu như nói nhiều, để người ngoài biết được người ta sẽ nói ra nói vào, để người nhà dì ấy biết, lỡ như trách dì ấy ăn xài phung phí, ngược lại là lỗi chúng ta nhiều chuyện.”
“Chị thích cái đầu thông minh của em rồi đó.” Ân Ngọc Dao tranh thủ cơ hội dặn dò thêm vài câu: “Sau này chúng ta ở nhà ăn món gì ngon thì cũng đừng đi ra ngoài nói với người khác. Nhà của chúng ta không có nhiều phiếu, có đôi khi chị sẽ tìm người lén mua một ít thức ăn, nếu như để người có ý xấu biết được, có lẽ sẽ cử báo chị của em nữa đó.”
“Dạ dạ, em không nói đâu.” Ân Ngọc Lỗi nhéo miệng của mình, nghịch ngợm nói: “Chị cứ yên tâm, em kín miệng lắm, không nói chuyện trong nhà cho người ngoài biết đâu, nếu có người hỏi, em sẽ nói chúng ta chỉ ăn bánh ngô và cháo.”
Ân Ngọc Dao khen ngợi sờ đầu của cậu bé, lúc này mới đi vào tìm bác sĩ Trần. Cô trực tiếp đi đến phòng bệnh mà cô khám bệnh lần trước, nhưng không ngờ lần này người ngồi khám lại là một bác sĩ nam xa lạ, Ân Ngọc Dao gõ cửa, khách sáo hỏi: “Xin hỏi, hôm nay bác sĩ Trần Thục Hoa ngồi khám ở phòng nào vậy ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây