Ân Ngọc Lỗi cất bánh hạch đào vào túi nhỏ, vác bình nước chạy đi, Ân Ngọc Dao đi sang nhà kế bên gọi chú Thái, hai người cùng nhau tìm được thôn trưởng, báo cho ông ta biết việc mua bán phòng phía tây của nhà họ Ân.
Thôn trưởng nghe xong đều ngẩn người, ông ta thật sự không ngờ rằng ngày hôm qua Ân Ngọc Dao vừa mới phân phòng xong, hôm nay đã phải bán đi rồi. Nhưng mà Ân Ngọc Dao nói rất rõ ràng, chủ nhiệm lý của ủy ban cách mạng sắp xếp cho thuê nhà, chờ cô tìm được công việc ở huyện thành rồi sẽ chuyển hộ khẩu và quan hệ lương thực đi ra ngoài. Trong thôn cô cũng không có người thân gì khác, để căn phòng kia lại cũng không có tác dụng gì.
Thôn trưởng không yên tâm cho lắm hỏi: “Huyện thành cũng không dễ sống đâu, quan hệ lương thực của con còn ở trong thôn, ăn uống kiểu gì đây?”
“Vấn đề này con đã suy nghĩ rồi.” Ân Ngọc Dao chua xót cười cười nói: “Thật ra mấy tháng cuối cùng khi học cấp ba con cũng không có tiền và phiếu gạo, là bạn thân nhất của con cho con mượn. Con định da mặt dày lại mượn thêm hai tháng, chờ đến khi đi làm thì bù thêm cho người ta hai đồng. Nếu thật sự không được nữa thì...”
Ân Ngọc Dao ho khan, hạ giọng nói nhỏ: “Cũng có chỗ bán lương thực giá cao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây