Ân Ngọc Dao dùng hết toàn bộ sức đạp xe đạp từ kiếp trước, đất vàng theo lốp bánh xe bay khắp nơi, giống như một con rồng bụi đuổi theo ở phía sau.
Từ xa đã nhìn thấy nhà cửa ở trong thôn, Ân Ngọc Dao cũng không cất xe đạp đi mà vẫn tiếp tục đạp xe vào trong thôn. Nếu có người muốn hỏi thì cứ nói là cô mượn của bạn là được rồi, dù sao bọn họ cũng có biết bạn của cô là ai đâu.
Hiện tại bầu trời đã tối đen, cách hàng rào thấp bé nhìn vào bên trong, mỗi gia đình đều đã đốt lên ánh lửa đèn dầu tối tăm, nhưng ống khói đều đã không còn bốc khói, có lẽ đã qua giờ ăn cơm rồi.
Ân Ngọc Dao đạp nhanh hơn nữa, còn chưa về đến cửa đã sốt ruột hô to: “Lỗi Lỗi, chị về rồi đây!”
Ân Ngọc Lỗi đang ngồi ngoài cửa sững sờ nghe được tiếng của chị, đột nhiên đứng lên, xông thẳng về nơi phát ra âm thanh. Ân Ngọc Dao thấy thế vội vàng xuống xe, giây tiếp theo Ân Ngọc Lỗi đã chạy vèo đến như một viên đạn pháo, chui vào trong lòng cô, ôm chặt lấy eo cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây