Lý Trường Hải nhìn cô: “Cô thật sự muốn thuê nhà trong huyện thành sao?”
Ân Ngọc Dao gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy được rồi.” Lý Trường Hải ôm cánh tay, suy nghĩ nửa ngày trời mới nói: “Khoảng thời gian trước Ủy ban cách mạng vừa bắt được gián điệp đang ẩn nấp trong huyện chúng ta, lãnh đạo đã bắt người và lấy chứng cứ đi rồi, nhà cửa ở huyện thành của mấy tên đó đều đã bị sung công để cho tôi. Vốn dĩ là phải ưu tiên giải quyết những người thiếu chỗ ở trong huyện, nhưng mà tình hình của cô khá đặc biệt, tôi làm chủ cho cô, sẽ cho cô một danh ngạch.”
“Thật sao?” Ân Ngọc Dao vui mừng khôn xiết, cô cảm thấy cô thật sự quá may mắn, mỗi lần đến huyện thành đều có thể gặp được người tốt. Lần này cô vốn dĩ định nhờ dì Trần hỏi thăm giúp cô xem có ai muốn cho thuê nhà hay không, không ngờ vừa mới đến huyện thành đã giải quyết được vấn đề này rồi.
“Vậy, tôi có thể đi xem nhà ngay không?” Ân Ngọc Dao có chút sốt ruột, ước gì có thể thuê nhà ngay lập tức. Ở thời đại này, thuê nhà cũng không phải việc dễ dàng như trong tương lai. Thời buổi này một căn nhà bảy tám người ở chung, thường thì người nhà mình cũng không có đủ chỗ ở, làm gì còn có phòng trống để cho thuê chứ. Cũng chỉ khi gặp được những tình huống đặc biệt như thế mới có phòng trống, có cơ hội lấy ra để cho thuê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây