Làm xong việc này, cô lại cẩn thận đi dạo một vòng quanh viện bảo tàng của mình, từ sau khi xuyên không đến bây giờ, chớp mắt đã mười mấy năm qua đi, các loại vật tư trong nhà ăn đã không còn lại bao nhiêu, nguyên chiếc xe tải trái cây cũng chỉ còn lại xe trống, cửa hàng bánh kem và tiệm cà phê thì còn lại một chút nguyên liệu, nhưng nếu muốn ăn bánh kem thì chỉ có thể tự đi làm.
Heo dê gà vịt được nuôi ở sân sau cũng đều chui vào trong bụng người nhà từ lâu, tiền trong ngăn tủ biến thành tứ hợp viện và các loại củi, nhưng mà phiếu thì còn thừa rất nhiều, ngoài ra các thực phẩm phụ khác cũng đã bị tiêu hao hơn phân nửa…
Viện bảo tàng đã trống rỗng hơn phân nửa, mà lúc này cho dù là cuộc sống của Ân Ngọc Dao hay là cung ứng bên ngoài xã hội cũng đã trở nên vô cùng giày có, có thể nói sau này trên cơ bản cô đều sẽ không sử dụng đến viện bảo tàng này nữa.
Ân Ngọc Dao đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn bã, lại vô cùng biết ơn nó, nếu không có cái viện bảo tàng này đến đây cùng với cô, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không được như ngày hôm nay. Nhìn viện bảo tàng đã hơi trống rỗng, Ân Ngọc Dao hạ quyết tâm, sau này cô nhất định sẽ hoàn nguyên lại cái viện bảo tàng này, làm nó lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Năm 2000, hai cái viện bảo tàng tư nhân của Ân Ngọc Dao đồng loạt triển lãm cho mọi người tham quan miễn phí, một căn viện bảo tàng chuyên cất chữa những món đồ gỗ tử đàn, căn viện bảo tàng còn lại là Ân Ngọc Dao cố ý tự bỏ tiền ra sửa chữa, giống y như đúc viện bảo tàng niên đại trong không gian của chính cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây