“Mẹ nuôi, mẹ nói lời này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt con.” Ân Ngọc Dao kéo cánh tay bà ấy nói: “Con cũng không giấu gì mẹ, thật ra căn nhà này chỉ là hàng người ta tặng kèm khi con mua đồ nội thất cổ thôi, nếu cha mẹ không ở nơi này thì con cũng chỉ bỏ trống, chờ bỏ không lâu rồi nhà cửa cũng sẽ dần mục nát. Hiện tại cha mẹ đồng ý ở lại nơi này mới coi như là giúp con một việc lớn đó, đỡ mắc công con phải tìm người trông nhà nữa.”
Bùi Vân Thánh thấy thế cũng cười nói: “Cha nuôi mẹ nuôi cũng không phải người ngoài mà, cha mẹ cứ yên tâm ở lại nơi này là được, cha mẹ khách sáo ngược lại sẽ làm Ngọc Dao buồn đó.”
“Vậy được rồi, vậy mẹ nuôi cũng không khách sáo với con nữa.” Trần Thục Hoa nhìn lướt qua một vòng rồi cười nói: “Mấy ngày nay có thời gian rảnh dọn dẹp một chút rồi mẹ dọn đến nơi này.”
Ân Ngọc Dao dẫn hai người bọn họ đến ủy ban thôn và nhà thôn trưởng chào hỏi một chút. Tuy rằng căn nhà này cách mấy căn nhà khác trong thôn vài trăm mét, nhưng dù sao cũng thuộc về sự quản lý của thôn, để người trong thôn biết nơi này có người sống, sau này có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ một chút.
Thứ hai tuần sau Vương Quốc Khánh sẽ chính thức đi làm, Trần Thục Hoa thì mỗi ngày đều đạp xe đạp chạy đến bên này, chỉ mất hai ba ngày đã dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫn ngoài căn nhà. Tuy rằng hiện tại vẫn là mùa hè, nhưng bà ấy vẫn cứ đốt giường đất mấy ngày để xua tan khí lạnh trên giường đi, hơn nữa cũng thử xem ống khói có thông hay không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây